Chỗ ngã rẽ hành lang  một   tới, từ xa  cất giọng : “Thật ngại quá. Chó bảo vệ của Sếp và chị dâu là vật vô giá, cho dù bố cô  bán cả tập đoàn cũng  thể mua .”
Áo khoác của Triệu Huy mở toang, trông  vẻ cà lơ phất phơ. Châu Viên  mất mấy giây mới phản ứng : “Sếp, là  Đoàn ? Vậy chị dâu là ai? Không     kết hôn ?”
Câu hỏi cuối cùng giọng  của cô  trở nên sắc nhọn, hiển nhiên là vô cùng khó tin, mắt mở to.
Sở Tiểu Điềm xoa mũi: “Quả thực là  kết hôn.”
Triệu Huy : “Chưa kết hôn cũng là chị dâu mà.”
Châu Viên  phát điên: “  tin!”
Khi thấy cô  sắp tranh cãi với Triệu Huy đang trưng  vẻ mặt vô tội, Lạc Bắc Sương lặng lẽ và nho nhã trợn mắt.
Sở Tiểu Điềm xoa đầu Karl: “Karl, em giúp chị  xem thử Đoàn Tiêu đang  gì?”
Karl nhanh chóng rời khỏi  cô, chẳng bao lâu    , trong miệng còn ngậm một món đồ, là hộp quà  buộc dây. Karl ngậm sợi dây  tới  mặt Sở Tiểu Điềm và  xuống, ngẩng đầu  cô.
Sở Tiểu Điềm lấy hộp quà khỏi miệng nó, mở  , là một hộp kẹo sữa.
Cô đang  kẹo bên trong, còn những  khác  về một hướng khác.
Đoàn Tiêu từ  lầu  xuống.
“Anh Đoàn.” Lạc Bắc Sương chào hỏi với .
Đoàn Tiêu gật đầu với cô ,  tới  mặt Sở Tiểu Điềm,  nhấc tay chỉnh tóc con ở góc thái dương cho cô một cách  tự nhiên: “Thích ?”
Sở Tiểu Điềm , gật đầu: “Ừ,  là thứ em thích ăn.”
“Đi thôi, dẫn em  ăn trưa.”
“Cho Karl và Tuyết Cầu ăn  .”
“Đến căn tin, dẫn bọn chúng  chung.”
Sở Tiểu Điềm hỏi Lạc Bắc Sương: “Bắc Sương,   cùng ?”
Lạc Bắc Sương lắc đầu: “Tớ còn  về công ty họp, chờ    cơ hội .”
Châu Viên trơ mắt  Sở Tiểu Điềm khoác tay Đoàn Tiêu, một lúc  mới khó tin : “Đó chính là...”
“Không sai, đó chính là chị dâu của chúng .” Triệu Huy  một cách tự hào.
Lạc Bắc Sương thầm nghĩ, quả thật  tự hào, dù  đó cũng là Boss Phạn Âm danh tiếng lẫy lừng. Chưa kể đến fan mù quáng như Triệu Huy, bây giờ Châu Viên còn coi cô là nam thần... À , nữ thần .
“ cảm thấy   thích hợp để  vệ sĩ của Viên Viên nhà chúng  đó.” Lạc Bắc Sương chợt : “Viên Viên,  là cô suy xét về   xem?”
“Đùa gì thế,  thà  vệ sĩ của cô cũng   cho cô .” Triệu Huy suýt thì giậm chân: “Ông đây   gì cũng là đội trưởng đội vệ sĩ đặc chủng đó.”
Châu Viên ngẩn ngơ  về một hướng, vài giây  cô  đột nhiên  òa lên: “Đều  cần  nữa,   chỗ nào   chứ! Hu hu hu,    tìm bố!”
Triệu Huy, Lạc Bắc Sương: “...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/lam-nung-la-uu-diem/chuong-192.html.]
Quả nhiên là một đứa nhóc. Lạc Bắc Sương lắc đầu,  bất lực.
Cô   định dỗ dành Châu Viên, dẫn cô  , bỗng nhiên Triệu Huy chau mày: “Chuyện của đại tiểu thư  mà cô cũng  quản ?”
Lạc Bắc Sương : “ thích.”
“Cô thích thật ?”
“... Không cần  quan tâm.”
Triệu Huy lắc đầu: “ đưa hai  về, lỡ như đại tiểu thư  giở bệnh, cào cô ở  xe thì  ?”
“... Anh coi trọng cô  quá , cô  cùng lắm chỉ chùi nước mắt nước mũi lên   thôi.”
Triệu Huy ghét bỏ: “Thật là con nít.”
Trong căn tin, Sở Tiểu Điềm  miếng thịt gà lớn trong hai cái bát của Karl và Tuyết Cầu, cô : “Nhiều thịt ghê.”
Đoàn Tiêu : “Thưởng cho bọn chúng.”
Sở Tiểu Điềm ngẩng đầu lên: “Tại   thưởng? Có  Karl và Tuyết Cầu   chuyện  gì  ?”
Đoàn Tiêu cong khóe môi,   gì.
Sở Tiểu Điềm hỏi hai con chó: “Karl, Tuyết Cầu, hai em  gì ?”
Karl và Tuyết Cầu đều nghiêng đầu khó hiểu, tỏ ý   hiểu cô  gì.
Sở Tiểu Điềm còn  hỏi thêm, nhưng thấy Tuyết Cầu  vùi đầu ăn sột soạt hết thịt gà trong bát,  đó l**m bát thèm thuồng, hiển nhiên nó vẫn  ăn .
Karl ăn  một nửa, bỗng nhiên dùng miệng đẩy bát của  tới bên miệng của Tuyết Cầu.
Tuyết Cầu ngẩng đầu  nó,  đó  tự nhiên ăn thịt gà trong bát của Karl.
Cô  lấy thêm ít thịt gà cho Karl, lúc  về thì  thấy    xuống bàn trống bên cạnh hai .
Tuy rằng chỉ  thấy bóng lưng, nhưng Sở Tiểu Điềm vẫn nhận  ngay.
Khí chất của   thực sự quá đỗi đặc biệt, rõ ràng là  hình thẳng tắp như quân nhân, nhưng  toát lên vẻ lười nhác  để  chuyện trong lòng. Đã tới mùa đông , nhưng   chỉ mặc mỗi áo thun trắng, áo khoác đen    tiện tay vứt bên cạnh, ống quần rằn ri  nhét bên trong đôi bốt quân đội.
Không ngờ  là Nhiếp Phi Chiến!
Chẳng trách lúc cô  tới, bỗng nhiên cảm thấy bầu  khí  bình thường.
Trong căn tin vẫn còn những  khác đang ăn cơm, bao gồm cả đám Trình Nhượng cũng đang ở cách đó  xa. Căn tin vốn ồn ào, bởi vì  đàn ông  bước  mà bầu  khí trở nên khác lạ. Cũng       quen     , Sở Tiểu Điềm  thấy   ngạc nhiên  gì đó.
Sở Tiểu Điềm  tới    một cái.
Khi  chính diện  , Sở Tiểu Điềm  ngạc nhiên.
Lần  gặp ,  mặt   còn dán bộ râu trông như thật,   gặp thì    gỡ bộ râu xuống, nhưng giữa hàng lông mày luôn toát  vẻ hung dữ, hoặc là vội vội vàng vàng,    mấy câu   mất.