Đoàn Tiêu nhấc tay, nhẹ nhàng nâng cằm cô lên: “Em sợ cái gì?”
Sở Tiểu Điềm chớp mắt,  , chỉ dùng ánh mắt đáng thương “Em cũng  , nhưng  sợ hãi, cho nên  ôm em  ?” để  .
Đoàn Tiêu bỗng khom  ôm ngang  cô,     phòng,  đặt cô lên giường.
Sở Tiểu Điềm bất ngờ   đặt lên giường, hai tay cô còn ôm lấy cổ  theo bản năng. Cô cho rằng  sẽ tách  ngay, nhưng  ngờ  trực tiếp  lên phía  cô,  cụp mắt,  cô từ  cao.
“Tác giả  tiểu thuyết kinh dị đều nhát gan như em, hở tí là  thứ  nghĩ  dọa sợ ?”
“Chắc... Không  . Vốn dĩ gan em  nhỏ mà.” Sở Tiểu Điềm chột , giọng  ngày càng nhỏ: “Em cũng   tại ...”
Đoàn Tiêu  cô một lúc, bỗng cong khóe miệng, khẽ .
Sở Tiểu Điềm   niềm vui trong giọng  của , cô   hổ  tức giận, đ.ấ.m  một cái: “Anh... Anh còn  nữa!”
Đoàn Tiêu nắm lấy tay cô để  n.g.ự.c ,  cúi đầu hôn cô một cái: “Anh xin ,   em thật sự sợ hãi.”
“   vui.”
Sở Tiểu Điềm khó hiểu  , chuyện   gì đáng vui mừng chứ?
“Anh vui vì  lúc quan trọng như , em sợ hãi như  mà còn  thể nghĩ đến việc tìm .”
Sở Tiểu Điềm ấm ức: “Em  tìm  thì tìm ai đây. Tuyết Cầu  ngủ say , Karl cũng  ở đây...”
Nét  trong mắt Đoàn Tiêu càng thêm rõ ràng.
  nhanh  trở nên nghiêm túc: “Tiểu Điềm, em   rằng những thứ em sợ hãi   hề tồn tại.”
Sở Tiểu Điềm gật đầu, chu môi: “Em  chứ, nhưng em vẫn  kìm  nỗi sợ hãi,  cách gì đây.”
Nếu cô  nhập tâm  trong tiểu thuyết, cũng sẽ     cốt truyện kín kẽ như thế.
Cô đang tìm kiếm ý tưởng trong bóng tối, gặp những thứ vô cùng đáng sợ, nên  thể tránh khỏi sự sợ hãi .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/lam-nung-la-uu-diem/chuong-196.html.]
“Chờ  xong cuốn  thì dừng một thời gian .” Đoàn Tiêu vuốt nhẹ má cô: “Em mệt quá , cần nghỉ ngơi.”
Nửa khuôn mặt của Sở Tiểu Điềm cọ  lòng bàn tay , cảm nhận nhiệt độ của bàn tay, cả trái tim cô trở nên ấm áp.
“Vậy  đợi em  xong kết thúc ... Bỗng nhiên em cảm thấy áp lực lớn quá ...”
Thực , từ khi “Cuốn sách kinh dị 2” bắt đầu đăng tải, áp lực của cô   lớn, bởi vì độ nổi tiếng của bộ đầu tiên càng ngày càng tăng, bộ thứ hai mới bắt đầu  nhận  chờ mong và hối thúc của  nhiều . Lúc đầu, áp lực của cô cực lớn, dần dà mới bước  trạng thái  định.
Bây giờ đến lúc kết thúc, cảm giác căng thẳng lúc đầu  xuất hiện. Mấy ngày gần đây cô đều ngủ  muộn, luôn lo lắng   kết thúc  , khiến những   theo dõi lâu như  cảm thấy thất vọng.
Đoàn Tiêu  bên cạnh cô, để cô dựa  lòng ,  ôm lấy cô: “Anh từng  với em, từ năm mười tám tuổi   bắt đầu  nhiệm vụ một  ?”
“Mười tám tuổi? Mới thành niên ?”
Đoàn Tiêu gật đầu: “ , hơn nữa bắt đầu từ  đầu tiên,  từng  nhiệm vụ nào thất bại.”
Sở Tiểu Điềm : “Lợi hại quá.”
“Không tính là lợi hại.” Đoàn Tiêu sờ mái tóc mềm mại của cô,  : “Người thật sự lợi hại là   tin cậy,  từng khiến   thất vọng.”
“Em    tin cậy nhất hiện giờ là ai ?”
“Ai ?”
Đoàn Tiêu  , chỉ  cô.
Trong bóng tối, Sở Tiểu Điềm   bóng dáng phản chiếu của  trong con ngươi sâu thẳm của .
“Là em.” Đoàn Tiêu nhẹ nhàng ôm mặt cô, bình tĩnh : “Người  tin tưởng nhất là em, cho nên em cũng  tin  bản  .”
Sở Tiểu Điềm ngẩn , gật đầu.
Từ  đầu gặp mặt Đoàn Tiêu, cô  thể cảm nhận rõ ràng sự mạnh mẽ của , đó  chỉ đến từ vẻ ngoài cứng rắn mạnh mẽ của , mà phần hơn là từ nội tâm kiên cố  thể sụp đổ .
Trên    thứ khiến  khác vô cùng tin cậy, cho dù  im lặng, khiêm tốn,  biểu hiện  ngoài sự tự tin mãnh liệt nhiều như thế nào, cũng  thể khiến   tin tưởng,  nguy hiểm ở  mặt  đều  thể   giải quyết dễ dàng.