Cảm giác vô cùng an  đó là thứ mà chỉ   mới  thể mang đến cho cô.
Sở Tiểu Điềm bỗng  còn thấy lo lắng gì nữa, cô vùi đầu  vai ,  nũng.
“Em vẫn còn sợ thì   ?”
Đoàn Tiêu nghiêm túc suy nghĩ một lúc  : “Lần  lúc em ,  sẽ  trong phòng sách, lúc em sợ thì  .”
Sở Tiểu Điềm im lặng tưởng tượng khung cảnh đó, u sầu : “Không , như  em sẽ  cốt truyện kinh dị thành tiểu thuyết tình yêu mất...”
Đoàn Tiêu  trong yên lặng: “Vậy em  xem,   thế nào?”
“Anh ôm em  ,  ôm em thì em  sợ gì nữa hết.”
“Được,  ôm em.”
Đoàn Tiêu nâng mặt cô lên, cúi đầu hôn lên môi cô: “Bắt đầu từ bây giờ, chỉ cho phép em nghĩ đến , đừng nghĩ đến những thứ khác nữa.”
“... Dạ.”
Thực , cho dù    như  thì Sở Tiểu Điềm cũng  nghĩ đến thứ khác nữa .
Những tưởng tượng bay bổng trong đầu cô  biến mất sạch sẽ, hiện giờ trong mắt, trong đầu cô chỉ   đàn ông  mặt,  còn gì khác.
Cho đến khi sắp ngủ say, Sở Tiểu Điềm mới chợt nhớ : “Máy tính của em... Vẫn  tắt.”
“Anh .”
Đoàn Tiêu  dậy   phòng sách, mở màn hình  xem thử cô  lưu bản thảo  , để tránh tắt máy sẽ mất thứ quan trọng, nhưng  phát hiện Sở Tiểu Điềm  lưu bản thảo và tắt nó , giao diện  máy tính đang mở , bên  là Weibo của cô.
Trên đó vẫn còn hiển thị bài đăng Weibo mới nhất mà cô  đăng cách đây  bao lâu – Cảm ơn lời tỏ tình của  , mặc dù     trong lòng, nhưng tình yêu của Phạn Âm vẫn  thể chia sẻ cho các bạn một chút [Mỉm ].
Có  trong lòng.
Ánh mắt của  dừng  ở bốn chữ .
Bình luận hot của  hâm mộ  “Mặc dù   trong đời sống hiện thực Phạn Âm là  phụ nữ như thế nào, nhưng    trái tim của cô nhất định  may mắn.”
 thế.
Sao   may mắn  chứ?
Đoàn Tiêu cúi đầu, mỉm ,  tắt máy tính   dậy   phòng ngủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/lam-nung-la-uu-diem/chuong-197.html.]
“Anh   thế?” Sở Tiểu Điềm mơ mơ hồ hồ duỗi tay, cô lập tức cảm nhận   đàn ông dựa gần, ôm cô  lòng.
“Đi tắt máy tính cho em.”
“... Vậy    trộm kết cục em   đấy?”
“Không .”
“Không  thật ?”
“Anh   trộm kết cục, nhưng  thấy thứ khác.”
“Gì thế?”
“Weibo của em.” Giọng  trầm thấp quyến rũ của Đoàn Tiêu vang bên tai cô,   từng câu từng chữ: “Bài đăng Weibo em     trong lòng .”
Một lúc .
Sở Tiểu Điềm nhốt   trong chăn, lăn tới lăn lui, khi   ôm, cô còn  hổ  lăn xuống giường, trốn .
...
Kết cục thuận lợi hơn cô tưởng tượng  nhiều, trong ba ngày đăng tải cuối cùng, cô  gửi kết cục cho biên tập và Úy Lam .
Biên tập vẫn khâm phục đầu óc tưởng tượng ngoài sức tưởng tượng của cô, đồng thời cảm thán, tỏ ý kết cục  tuyệt đối  vấn đề.
Úy Lam thì tỏ ý mặc dù kết cục   hảo,  đáng sợ, thực sự là một kết cục tổng kết chuỗi series...  cô  vẫn   thêm ba trăm chương nữa, cho nên Boss Phạn Âm ,  mau  thêm bộ thứ ba !
Sở Tiểu Điềm: ... Tớ từ chối, trí tưởng tượng của tớ  dùng hết  series  .
Úy Lam: Vậy   mường tượng  cuốn tiếp theo ?
Sở Tiểu Điềm: Mới nghĩ sơ sơ đại cương thôi, về cơ bản  xác định   gì, nhưng tớ chắc chắn  nghỉ ngơi một thời gian nữa mới tiếp tục.
Úy Lam: Cũng đúng. Năm tháng nay thật sự vất vả cho  , tiếp theo nghỉ ngơi thật . À,    đến chỗ tớ chơi ?
Sở Tiểu Điềm vẫn  trả lời, Úy Lam  : Thật là  gặp  quá ,  giờ  gặp nhưng   cơ hội. Hiếm khi  rảnh rỗi, cũng  xong tiểu thuyết , chi bằng nhân dịp  gặp mặt chút?
Sở Tiểu Điềm: Được đó.
Cô thật sự   gặp Úy Lam, cô và Úy Lam  quen   hơn hai năm , quan hệ của hai  luôn   , Úy Lam cũng là  duy nhất  gan cô  nhỏ ngoài Lạc Bắc Sương . Mỗi  cô sợ hãi đến mức sắp sụp đổ, Úy Lam luôn nghĩ đủ  cách để chọc cô, an ủi cô, để cô bình tĩnh .
Thực , cũng nhờ  nhiều ý tưởng kỳ lạ và những món đồ chơi kỳ quái mà cô  tặng cho cô nên lá gan của cô cũng lớn hơn lúc ban đầu  nhiều. Cũng là nhờ Úy Lam giúp cô  ít nên cô mới  đến hiện tại, nổi tiếng như bây giờ.