Mặc dù chỉ là một câu hỏi bình thường, nhưng Sở Tiểu Điềm vẫn lập tức nhạy cảm phát hiện  ý khác trong câu  .
Sở Tiểu Điềm: Con gái! Úy Lam là con gái! Trước đó là em hiểu lầm, tưởng  trai   là Úy Lam, thực  Úy Lam vốn dĩ là một cô gái đáng yêu, chẳng qua cô  đến chung với  trai . Anh trai      đeo kính áp tròng màu xanh dương, cho nên em  cẩn thận hiểu nhầm...
Hai  em  đối diện cô,  Sở Tiểu Điềm cúi đầu, gõ chữ lách cách.
“Nhìn bộ dạng của  , trăm phần trăm là đang nhắn tin với bạn trai .”
Thời Thần gọi hai ly sữa chua dâu, một ly cà phê,   thờ ơ trả lời: “Chắc thế.”
“Chắc chắn  sai.”
Thời Lam   , đang định  gì đó thì  thấy   cầm ly cà phê lên uống, nhưng mắt vẫn  chằm chằm Sở Tiểu Điềm.
“... Anh!” Thời Lam duỗi tay kéo khẩu trang  mặt   xuống: “Anh cho khẩu trang uống cà phê !”
Sở Tiểu Điềm  thấy giọng  dở  dở  của Thời Lam, cô ngẩng đầu lên .
Thời Thần bỗng dưng  em gái kéo khẩu trang xuống, dường như  phản ứng ,   ngây , tay cầm cà phê cũng dừng  ở đó.
Vẻ ngoài của   quả nhiên  tuấn tú, hơn nữa   kiểu thanh tú như con gái, mà là  thở thiếu niên tươi mát và ấm áp như cảm giác   mang  cho  khác. Sở Tiểu Điềm nhớ đến miêu tả nam chính trong “Thừa phong”. Úy Lam từng  ban đầu dựa    để , quả nhiên vẻ ngoài của Thời Thần  chút tương đồng với nam chính.
Thời Lam cầm lấy cà phê của    một cái, ghét bỏ: “Lại là cà phê đá kiểu Mỹ, thói quen  mang về từ nước Y  thể sửa  , đắng c.h.ế.t .”
Thời Thần liếc em gái : “Em cũng  nó là thói quen ,  dễ dàng sửa  chứ?”
Sở Tiểu Điềm suy nghĩ một lúc và hỏi: “Tớ  thể hỏi một câu ?”
“Cậu  .”
“Lam Lam , nữ chính trong sách của    là mẫu chị dâu lý tưởng trong lòng   ?”
Thời Thần: “...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/lam-nung-la-uu-diem/chuong-200.html.]
Thời Lam đập bàn, mắt sáng lấp lánh, vẻ mặt cô  kích động nắm lấy tay Sở Tiểu Điềm: “ thế,  thật là giỏi đó Tiểu Điềm Điềm! Cậu đừng thấy  trai tớ như , thực     xuất sắc. Tớ    nha, từ tiểu học    tặng thư tình, tỏ tình,  theo tới tận cửa nhà,  lóc đòi ở bên cạnh   , đếm  xuể luôn.  mà tớ vẫn cảm thấy trong hiện thực  ít   thể  chị dâu của tớ, cho nên chỉ  thể tìm một  bạn gái  hảo trong tiểu thuyết cho   thôi.”
Sở Tiểu Điềm mỉm , gật đầu: “Chẳng trách nữ chính của  đều  và  như .”
“Vậy nam chính thì ?” Thời Thần bỗng nhiên .
Sở Tiểu Điềm : “Cũng  ,   chẳng   mạng  bảng xếp hạng nam chính  yêu thích nhất trong tiểu thuyết ngôn tình gì đó , nam chính của Thừa Phong còn xếp hạng nhất đó?”
“ , nếu như để  khác  chuyện   là nguyên mẫu,  theo đuổi  tớ còn  xếp hàng đến tận Siberia ư.”
Sở Tiểu Điềm hết sức vui mừng, cô cảm thấy Úy Lam thực sự  đáng yêu. Trước  cô chỉ  chuyện với cô   mạng,  từng gặp mặt, nhưng hiện giờ, cô  gặp  một Úy Lam chân thực hơn.
Hai lỗ tay của Thời Lam bỗng nhiên cử động, cô  : “Ớ? Thính lực vượt trội của tớ để tớ  thấy hai cô gái bên  chắc đang thảo luận về tác giả và tác phẩm ‘Hung đồ’ đó.”
Sở Tiểu Điềm: “Không ngờ tai  cử động !”
Thời Lam đắc ý : “Cả  tớ đều cử động , lợi hại ?”
Thời Thần bất ngờ duỗi tay, búng trán cô : “Cơ thể   cử động là  c.h.ế.t .”
Thời Lam hất tay   : “Anh còn đụng em thử xem? Cẩn thận em tiết lộ lịch sử đen tối của   mặt Boss Phạn Âm đấy.”
“Em  .” Thời Thần mặt  biểu cảm : “Cũng   là ai lúc nhỏ vì   lười  giường mà ôm chăn trốn xuống  gầm giường để ngủ, còn vì kéo dài bản thảo... Ưm.”
Anh     nữa, bởi vì miệng   Thời Lam bịt .
Thời Lam  phát điên: “Anh câm miệng!”
Sở Tiểu Điềm   ngặt nghẽo: “Tớ   thử hai cô gái  đang  gì về , hai   chơi  .”
Sở Tiểu Điềm giả vờ vô tình  ngang qua, “ lén” bọn họ thảo luận về Phạn Âm.
Thời Thần và Thời Lam đều im lặng một lúc, Thời Lam chống cằm  bóng lưng của Sở Tiểu Điềm, còn Thời Thần thì vắt chân, một tay đặt lên bàn, một tay chống cằm, cũng  bóng lưng của Sở Tiểu Điềm.