Có điều, một   vui vẻ, một  bình tĩnh như đang suy nghĩ gì đó.
Thời Lam hỏi: “Anh , cà phê của   đắng ?”
Thời Thần: “Không.”
Thời Lam gật đầu: “Ừ, cô   , cà phê của    cần thêm đường nữa  ?”
Thời Thần sửng sốt,   : “Anh  tối nay đến cơm cũng  cần ăn nữa, em tin ?”
“Đáng đời, ai bảo   chịu tỏ tình sớm, giờ    cướp mất  đó, còn là  lợi hại như  nữa.” Thời Lam lắc đầu : “Có  cướp  , khó lắm đấy.”
“Ai    cướp chứ?” Thời Thần thờ ơ : “Thích một  thì nhất định  ở bên cạnh  đó ?”
Thời Lam ngẩn .
Cô  từng  câu   trong một cuốn tiểu thuyết.
Khi đó cô  cũng từng hỏi   vấn đề , lúc đấy cô  hỏi nếu  trai thích một  thì nhất định  ở bên  đó ?
Khi đấy  cô  một tràng dài, cô  sửa đổi một chút    trong.
“ .”
Nếu như   khiến   rung động, thích đến mức  tài nào từ bỏ,  thì   sẽ nghĩ đủ  cách để ở bên cạnh  .
Đây là thái độ của  .
“Vậy nếu như cuối cùng  thể ở bên  thì ?”
“Cuối cùng  thật sự ở bên    , sẽ   đổi  chuyện  cố gắng theo đuổi cô .”
Cũng  nghĩa là, kết quả  ở bên    sẽ   đổi quá trình   cố gắng.
“ nếu như từ đầu đến cuối cô   cách nào thích , hoặc ở bên  thì ?”
Thời Thần im lặng, lát    : “Anh sẽ từ bỏ.”
“Tại ?”
“Bởi vì  nhẫn tâm để cô  cảm thấy khó xử chỉ vì  thích cô .”
Thời Thần cầm cà phê lên, uống một ngụm, mặc cho vị chua chát lan  đầu lưỡi.
Đương nhiên   sẽ   gì cả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/lam-nung-la-uu-diem/chuong-201.html.]
Bởi vì vấn đề  hiện giờ   còn ý nghĩa gì nữa.
“Người thích Phạn Âm  bao nhiêu,   là em  .” Anh  : “Anh chỉ là một trong  đó mà thôi.”
Thời Lam : “   những chỉ thích Phạn...”
“Thời Lam.” Thời Thần cắt ngang lời cô , thờ ơ : “Giữ kín miệng của em, đừng   khó xử.”
Thời Lam  đầu,  thấy Sở Tiểu Điềm đang  tới: “Hai  đang  gì thế? Sao nghiêm túc như ?”
“Có gì , chỉ thương lượng xem lát nữa   thôi,  vội về nhà ?”
“Không vội. Các    , tớ  chung với các .”
“Vậy thì  ăn cơm  .” Thời Lam liếc  Thời Thần: “Có điều, hình như  trai nhà tớ  cần ăn cơm nữa .”
“Tại ? Không đói ?”
“Ai   chứ, chắc là  no .”
Thời Thần  dậy, đeo khẩu trang lên.
Thời Lam khoác tay Sở Tiểu Điềm: “Anh trai tớ  mới giành  giải nhất cuộc thi chạy ngắn gì đó, còn vì hạng nhất cuộc thi nào đó mà tham gia chương trình. Lúc  trong trường đều  một đám  hâm mộ  theo, cho nên   quen đeo khẩu trang. Có đôi khi   em gái như tớ còn  nhớ rõ   trông như thế nào.”
“Hai  trông  giống , chẳng   soi gương là nhớ   ?”
“Cái rắm, tớ  hơn   nhiều.”
Ra khỏi trung tâm thương mại, Sở Tiểu Điềm  định  lái xe thì Đoàn Tiêu gửi tin nhắn tới: Nếu bọn họ cũng lái xe thì em  xe của họ . Cứ đậu xe ở đó, em đừng lái nữa.
Sở Tiểu Điềm: Anh vẫn  yên tâm về em ?
Đoàn Tiêu: Không ở bên cạnh em, một giây một phút thì   yên tâm .
Sở Tiểu Điềm  định đồng ý, Đoàn Tiêu  gọi điện tới.
“Nghe lời.” Anh : “Anh  yên tâm để em lái xe,  xe họ .”
Cô gần như  thể tưởng tượng  dáng vẻ Đoàn Tiêu cầm điện thoại dặn dò cô, chắc vì sợ cô   lời nên lông mày nhíu chặt. Nghĩ đến đây, Sở Tiểu Điềm  nhịn  , cô : “Em  ,  em sẽ đậu xe ở đây.”
“Chơi vui vẻ chút, đừng về nhà muộn quá.”
“Được,  chừng nào thì  về thế?”
Thời Thần và Thời Lam đậu ở chỗ đậu xe bên đường đối diện, Sở Tiểu Điềm  qua đường cùng bọn họ, Thời Lam sợ cô  điện thoại mất tập trung, nên  xoay  kéo cô .