Lúc , Thời Thần bỗng nhiên dừng bước,   lao tới chỗ hai : “Cẩn thận!”
Vốn dĩ   đang xách cặp sách của Thời Lam, lúc lao tới thì một tay vứt cặp sách , mấy giây   chạy tới bên cạnh hai ,  đó   bảo vệ lấy họ.
Sở Tiểu Điềm và Thời Lam ngạc nhiên ngẩng đầu lên, mở mắt thì  thấy một món đồ đang ném về phía hai , họ cùng hét lớn lên.
“Đùng” một tiếng.
Khi Sở Tiểu Điềm mở mắt  nữa, món đồ    tay của Thời Thần hất , rơi phịch xuống đất.
“Chuyện gì ?”
“Có  ném đồ về bên .” Thời Thần xoay cổ tay, tay còn  cầm điện thoại chụp chiếc xe , nhưng xe  nhanh chóng rời   thể chụp  nữa.
Sở Tiểu Điềm bỗng phản ứng .
Hình như  nãy cô  thấy  một chiếc xe  ngang qua cô thì   mở cửa sổ xe  về phía bên , e rằng chính là  bên trong ném đồ về phía cô. Cô cúi đầu , đó là một bình nước suối, đựng đầy nước bên trong, hơn nữa nước  đông thành đá.
Nếu nó đập  bộ phận yếu ớt nhất của con , nhất định sẽ  thương  nghiêm trọng. Nếu như đập  đầu, hậu quả càng khó tưởng tượng hơn.
“Anh! Tay    chứ!”
Thời Thần lắc đầu: “Không .”
“Sao   cho ! Đã đỏ hết lên ! Tháng   còn  tham gia cuộc thi bóng rổ đấy!” Thời Lam tóm lấy cánh tay của Thời Thần, mắt đỏ bừng: “Đến bệnh viện , mau đến bệnh viện! Lỡ như  thương cổ tay,  thể thi đấu thì thôi , nhưng     thể chơi bóng, đ.á.n.h đàn nữa thì   ?”
“, mau đến bệnh viện .” Sở Tiểu Điềm  một cách quyết đoán: “Bệnh viện  nhất thành phố C cách đây  xa,  thôi.”
Trực giác  cô  tai họa bất ngờ ập đến   hề đơn giản. Người trong chiếc xe  chắc là nhắm  cô, bởi vì khi đó cô đang ở hướng đấy, Thời Lam bỗng nhiên xoay   kéo cô cùng qua đường.
Trong lòng cô vô cùng áy náy, Thời Thần là vận động viên, tay của    dùng để chơi bóng, đ.á.n.h đàn,  dùng để  chữ, gõ chữ.
Cho dù   những việc  thì cũng  thể  thương .
“Anh  ,  nghiêm trọng như thế.” Thời Thần xoa đầu Thời Lam,  sang  với Sở Tiểu Điềm: “Không cần lo lắng.  còn đón  quả tạ    ném tới, chẳng qua chỉ là một chai nước suối mà thôi. Nếu  thật sự  thương vì món đồ đó, tay  cũng coi như phế vật .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/lam-nung-la-uu-diem/chuong-202.html.]
Sở Tiểu Điềm bỗng nhớ , trong “Thừa phong”, nam chính thực sự từng    cố tình ném quả tạ  . Xem  đây là trải nghiệm thực sự của Thời Thần.
Mặc dù    như , nhưng Sở Tiểu Điềm và Thời Lam vẫn một mực bắt    lên xe đến bệnh viện.
Đến khi lên xe Sở Tiểu Điềm mới nhớ    tắt điện thoại, mà giọng  của Đoàn Tiêu từ bên trong truyền . Cô để điện thoại bên tai,  thấy Đoàn Tiêu bên  dường như đang dặn dò gì đó với  ,  đó là tiếng khởi động xe.
“Xin ,  nãy em...”
Đoàn Tiêu cắt ngang lời cô: “Em thế nào ? Có  thương ?”
“Em , nhưng tay của bạn em chắc  thương ...”
“Bệnh viện trung tâm thành phố hả?” Đoàn Tiêu : “Lát nữa  qua đó, đừng lo lắng.”
“Ừ.”
Sở Tiểu Điềm  Thời Thần, Thời Lam vẫn luôn nắm lấy tay của  . Thời Lam nôn nóng đến nước mắt giàn giụa, Thời Thần dùng tay còn  lau nước mắt cho em gái.
Cô nhớ đến chuyện  , lòng  trũng xuống: “Đoàn Tiêu, em cảm thấy   nhắm  , nhưng em cũng  chắc chắn...”
“Anh ,  sẽ kêu  kiểm tra camera.” Giọng  của Đoàn Tiêu hạ thấp một chút: “Đừng sợ,  sẽ qua đó nhanh thôi. Hửm?”
Sở Tiểu Điềm siết chặt bàn tay đang cầm điện thoại, nhỏ giọng : “Ừ, em  sợ.”
Thời Thần  sang  cô.
Thời Lam cầm tay    tới  lui, chỉ thiếu mỗi dán mắt lên đó: “Anh , hình như tay     thật,  còn đỏ nữa  nè.”
Thời Thần: “... Vốn dĩ    mà,     cần đến bệnh viện,  là bây giờ chúng   ăn cơm?”
Thời Lam và Sở Tiểu Điềm đồng thanh : “Không ,   cũng  kiểm tra một chút.”
Thời Thần bất lực : “... Được thôi,  tụi em bắt cóc .”