Nhà  ngoại trừ cô thì chỉ  Đoàn Tiêu  mật khẩu cho nên  cần nghĩ cũng  là ai về.
Cô vốn tưởng rằng  sẽ uống rượu với Z đến trời sáng.
Sở Tiểu Điềm lóe lên một suy nghĩ, trở  xuống giường, nhanh chóng gấp chăn gọn gàng như  từng  ngủ, cô  mang dép lê, cẩn thận  tới cửa phòng trốn .
À, còn điện thoại.
Cô  vội vàng cầm điện thoại chuyển sang chế độ yên lặng, tắt đèn,  đó nín thở.
Mặc dù   dọa   nhưng cô vẫn  thử.
Đoàn Tiêu  cửa, quả nhiên  về phía phòng ngủ. Anh mở cửa , khựng  một lát, chắc  thấy cô  ở  giường nên  xoay   phòng sách.
Cửa mở nửa, Sở Tiểu Điềm   thấy tiếng động gì, cho nên cô chậm rãi  tới  cửa, chồm lên khung cửa   ngoài.
Ủa? Cửa phòng sách  mở?
Cô  định ló đầu , bỗng  một bàn tay đặt l*n đ*nh đầu cô...
Khoảnh khắc đó, trong đầu Sở Tiểu Điềm chỉ xuất hiện hai chữ - Đỉnh đầu.
Một bàn tay đặt l*n đ*nh đầu cô!
Cô nhắm mắt  theo bản năng, chỉ vài giây ngắn ngủi nhưng trong đầu cô hiện lên vô  hình ảnh rùng rợn khiến cô sợ hãi đến  , còn cả bàn tay xương đáng sợ  bìa sách của “Hung đồ”...
Thật sự xuất, xuất hiện !
Mà còn  đợi cô hét lên   thấy một giọng  quen thuộc: “Em trốn ở đây là  dọa  hả?”
Sở Tiểu Điềm: “...”
Đỉnh đầu... À , bàn tay  đầu cô hình như cũng  quen thuộc thì ?
Cô cẩn thận mở mắt , đối diện với ánh mắt  rõ ý tứ của Đoàn Tiêu, cô bỗng thấy tức giận đến đỏ mặt: “Là   dọa em thì ! Anh sắp dọa c.h.ế.t em ,    hả?”
Cô hất tay Đoàn Tiêu ,  đó giơ nắm đ.ấ.m đấm  lồng n.g.ự.c , cô thở hổn hển : “Không chơi với  nữa,  đừng quan tâm em!”
Đoàn Tiêu: “Tiểu…”
Anh còn  lên tiếng, Sở Tiểu Điềm  tức giận xoay  chạy lên giường, kéo chăn che  .
Qua hai giây, cô mở tung chăn , vẻ mặt nghiêm túc : “Là bạn trai của một tác giả  truyện kinh dị, lẽ nào    dọa  như     ? Đặc biệt là  chứa đầy thứ kỳ lạ trong đầu như em  dễ  dọa, hành vi   của  là  . Anh  ? Anh... Anh thật là b*nh h**n điên khùng, quá đáng lắm!”
Cô càng  càng tủi , đến cuối cùng giọng    đổi.
Sở Tiểu Điềm gần như dùng hết sức lực   để lên án, nhưng sức mạnh yếu ớt, giống hệt như lúc nhỏ ấm ức mà hờn dỗi. Hốc mắt cô đỏ ửng,  hết những từ quá đáng nhất mà   thể dùng tới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/lam-nung-la-uu-diem/chuong-210.html.]
Nói xong, cô hừ một tiếng,   xuống giường đắp chăn lên ,  quan tâm  nữa.
Rất nhanh cô  cảm nhận  Đoàn Tiêu  tới bên giường,  quỳ một chân  giường, tiến tới gần cô.
Sở Tiểu Điềm đá chân, tỏ ý   vui. Cô còn  gây rối,   quan tâm đến .
“Cục cưng ,  sai .”
Đầu Sở Tiểu Điềm nổ đùng.
Giống như  thứ gì đó nổ tung.
Lúc chia tay, Thời Lam từng  bên tai cô “Cậu  ? Tớ thấy  đàn ông của  thật sự là  duy nhất đáp ứng đủ những ảo tưởng về nam chính trong tiểu thuyết của tớ, khôi ngô tuấn tú  đành, còn là  đàn ông  bản lĩnh lợi hại,   trai   mùi vị đàn ông, ngập tràn cảm giác an . Còn một điểm nữa chính là giọng  của   quả thực  từ tính. Một  mê giọng  thật sự sẽ  chịu nổi ! Nói thật lòng, khi ở  giường     dùng giọng   gọi  là ‘Cục cưng’   cả  đều  mềm nhũn, ngã  lòng    ?”
Sở Tiểu Điềm    còn lâu mới xưng hô sến súa với tớ như thế. Anh chỉ dùng giọng  trầm thấp gọi tên cô, Sở Tiểu Điềm, Sở Tiểu Điềm hoặc là Tiểu Điềm, Tiểu Điềm.
 hiện giờ...
Anh đang dùng giọng  tình cảm và trầm thấp như Thời Lam miêu tả,  xưng hô  mật với cô   xin  cô.
Sở Tiểu Điềm giữ chặt lấy chăn, giả vờ lạnh lùng.
“Anh  nên dọa em.” Đoàn Tiêu  bên tai cô: “Rõ ràng  em nhát gan...”
Hơi thở của  thoáng chút mùi rượu,  nhạt, chắc  hề uống bao nhiêu, nhưng đủ biến cô thành trạng thái ngà ngà say như .
“... Nói bậy, em còn lâu mới nhát gan.”
Cô  sang, trừng mắt   bằng ánh mắt “Anh xem, em  dám cãi  , gan em còn nhỏ ”.
Các bạn xem những  đàn ông trong Long Phong Đặc Vệ   mấy  dám cãi , đ.ấ.m  chứ?
Đoàn Tiêu , gật đầu: “Ừ, vẫn là Tiểu Điềm to gan nhất.”
Sở Tiểu Điềm cũng chỉ tức giận mấy giây,  còn  dỗ thì cô  hết giận , huống hồ hiện giờ  đang dỗ cô.
“Thực ... Vừa  em thực sự  dọa  đó.”
Sở Tiểu Điềm : “Anh cũng   dọa, ngược  là em , thật là tức c.h.ế.t em mà.”
Thật , lời  thật chính là cô  lá gan nhỏ bé của   tức chết.
“Được , đừng giận nữa, đều là  của .”
“Em  giận nữa.” Sở Tiểu Điềm choàng tay qua cổ , ngửi cổ áo của : “Anh uống bao nhiêu rượu ? Em tưởng   về muộn lắm.”