“Anh uống rượu chung với Nhiếp Phi Chiến, luôn   một  tỉnh táo chứ.”
“Vậy  nghĩa là   uống say ?”
“ .” Đoàn Tiêu : “Không uống say cũng   lá gan đó, cầm điện thoại hát cho cô gái  .”
Nhiếp Phi Chiến hát cho  trong lòng?
Sở Tiểu Điềm tưởng tượng hình ảnh đó,  kìm  .
Xem  Nhiếp Phi Chiến thật sự  yêu,  yêu cô gái đó, vì cô  mà chuyện gì cũng chịu , dù  liều cả tính mạng, huống chi là hát một bài.
Dẫu  đối với  đàn ông như Nhiếp Phi Chiến, bảo   hát một bài chắc còn khó hơn việc kêu   liều mạng  chiến trường.
“Vậy   bằng lòng hát cho em  một bài ,  Đoàn?”
Đoàn Tiêu sững sờ, đáy mắt hiện lên vẻ bất lực: “Tiểu Điềm,  giống như Nhiếp Phi Chiến, đều   hát.”
“Anh  hát em , em sẽ tức giận.” Sở Tiểu Điềm phồng má.
Đoàn Tiêu trầm ngâm  cô một lúc,  hỏi: “Giận thật ?”
“Ừ.” Sở Tiểu Điềm phồng má gật đầu, bởi vì nín thở nên đôi mắt hạnh nhân đen láy cũng mở to.
Đoàn Tiêu nhấc tay, nhéo nhẹ má cô.
Sở Tiểu Điềm   nhéo,  há miệng , cô cũng hết  .
Cô còn  kịp lên án    hôn.
Vài phút , Sở Tiểu Điềm thở hổn hển : “Anh  gì thế!”
“Dáng vẻ tức giận của em đáng yêu quá.” Đoàn Tiêu  hôn   bên tai cô: “Còn đáng yêu hơn lúc đùa giỡn với ...”
Sở Tiểu Điềm: “...”
Cho nên, tối nay rốt cuộc là ai đùa giỡn với ai?
...
Sau khi “Cuốn sách kinh dị 2” kết thúc, Sở Tiểu Điềm thực sự cảm nhận  sự nhiệt tình và quyến luyến đến từ  . Mấy ngày liên tiếp cô  ngừng nhận  tin nhắn riêng  Weibo, bình luận bên  trang mạng cũng ngày càng đông đúc, khiến cô mở bình luận   đều   mấy . Đồng thời,  nhiều trang mạng, tài khoản Wechat, Weibo cũng  lượt đăng tin , dẫn đến  thời gian gần đây độ hot của hai cuốn sách trong series “Kinh dị”  vượt độ nổi tiếng vì  chuyển thể thành phim của “Hung đồ”.
Sau khi kết thúc đăng truyện lên mạng, cô bắt đầu tăng ca để sửa bản thảo xuất bản, bận rộn hơn nửa tháng trời mới coi như xong hết việc.
Vào buổi tối    xong việc, cô thức đến mười hai giờ mới mơ mơ hồ hồ  Đoàn Tiêu ôm  trong phòng ngủ.
“Sáng mai dậy  dẫn em đến một nơi, mau nghỉ ngơi .”
Đoàn Tiêu hôn lên trán cô.
“Đi  thế?” Sở Tiểu Điềm hỏi trong mệt mỏi: “Muốn dẫn em   chơi ?”
“ .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/lam-nung-la-uu-diem/chuong-211.html.]
Vì  Sở Tiểu Điềm vui vẻ chìm  giấc ngủ. Sáng sớm hôm  cô  Đoàn Tiêu ẵm dậy, đưa  nhà vệ sinh.
Đoàn Tiêu lấy kem đ.á.n.h răng cho cô: “Anh  chuẩn  bữa sáng, em chuẩn   .”
Sở Tiểu Điềm nhận lấy bàn chải đ.á.n.h răng,  Đoàn Tiêu mặc sơ mi quần tây, đeo đồng hồ, chỉ thiếu mỗi áo vest và cà vạt.
Hình như  vệ sĩ của cô hôm nay trông đặc biệt  hảo, vô cùng  trai.
Không , cô cũng  ăn diện một chút,  thể để  mất mặt .
Thế là Sở Tiểu Điềm vội vàng đ.á.n.h răng rửa mặt,  lúc Đoàn Tiêu đang chuẩn  bữa sáng, cô  trang điểm,  lựa quần áo.
Mà khi bọn họ ăn xong bữa sáng,   cửa, Sở Tiểu Điềm    mặc đồ vest.
Ăn mặc chỉnh tề như ? Cô  cần đổi sang lễ phục ?
Lúc cô đang suy nghĩ, Đoàn Tiêu  lấy áo khoác khoác cho cô,  đó dẫn cô  ngoài.
“Chúng    thế?”
Đoàn Tiêu : “Lên trời.”
Sở Tiểu Điềm phản ứng một lúc: “Phải  máy bay ?  em vẫn  thu dọn hành lý.”
“Không cần hành lý,  em đủ .”
Sở Tiểu Điềm ngơ ngác khó hiểu.
Xe chạy gần một tiếng, Sở Tiểu Điềm suýt thì ngủ luôn  xe. Đến khi xe dừng , cô phát hiện nơi bọn họ đến quả thật là sân bay, nhưng mà...
Bên ngoài máy bay chỉ  một  .
Là Nhiếp Phi Chiến mặc đồng phục phi công. Anh  mặc đồ    ngầu,  điều...
Ban ngày ban mặt,  ngờ    dán bộ râu như ở nước K, cộng thêm kính râm, gần như     vẻ ngoài của  .
Sở Tiểu Điềm  nghi ngờ bởi vì   quá  trai, dễ     phiền nên mới dùng bộ râu để che lấp...
“Đây là... Máy bay trực thăng ở   ?” Sở Tiểu Điềm ngạc nhiên : “Chỉ hai  chúng ... À , chỉ ba  chúng  ?”
“ , vốn dĩ là  lái, nhưng...” Đoàn Tiêu khoác vai cô: “Anh sợ  mất tập trung vì lo em sợ hãi do quá cao.”
Sở Tiểu Điềm bỗng phát hiện, chẳng lẽ hai  đàn ông bên cạnh cô là  năng ?
À , ngoại trừ ca hát.
Quả nhiên con   ai  hảo, nam thần  lợi hại hơn nữa cũng  thứ  chuyên.
“Xin mời hai vị.” Nhiếp Phi Chiến cong khóe môi, lịch sự  động tác mời.
Sở Tiểu Điềm và Đoàn Tiêu lên máy bay.
Suốt chặng đường  cô đều ở trong trạng thái k*ch th*ch và hưng phấn, nhưng bởi vì cảm giác căng thẳng do chứng sợ độ cao mang đến cũng  giảm  bao nhiêu, khiến cô cũng    trôi qua bao lâu. Khi máy bay hạ cánh, cả  cô đều  liệt trong lòng Đoàn Tiêu, cô   ôm xuống máy bay.