Khi hai chân chạm đất, cô mở mắt   thì cảm thấy chấn động.
Bọn họ đáp xuống một ngọn núi.
Núi  cao lắm, nhưng   xa, khắp nơi đều là hoa dại nở rộ.
“Đẹp quá...”
“Thích ?”
Sở Tiểu Điềm gật đầu: “Thích, hình như chỗ  là...”
Giống như lúc ở nước K, nơi cô  đầu tiên  rõ tâm ý với .
Đoàn Tiêu nắm tay cô, cùng cô yên lặng cảm nhận mùi hoa thơm ngát mát mẻ và mùi bùn đất bay trong  khí.
Một lát , Đoàn Tiêu mở mắt .
Cô gái bên cạnh  vẫn còn nhắm mắt, khuôn mặt thanh tú trắng trẻo toát  ánh sáng dịu dàng  ánh nắng mặt trời.
Nụ  mỉm  mặt cô tươi  như thế.
Tươi  khiến    cất giấu cả đời.
“Tiểu Điềm.”
“Hả?”
“Em  bên  .” Đoàn Tiêu chỉ về một hướng, khẽ : “Hiện giờ, bố  của  đang ngủ sâu ở đó.”
Sở Tiểu Điềm ngây .
“Họ  mới   .” Đoàn Tiêu cong môi, chậm rãi : “Họ  thích em.”
Trong chớp mắt,  mắt Sở Tiểu Điềm như xuất hiện một thiếu niên trẻ tuổi đang  đối diện với rừng hoa tươi đầy núi,  bố  .
Mắt cô  cay, cô   gì đó, bỗng Đoàn Tiêu  tới  mặt cô,  nắm lấy tay cô, quỳ một chân xuống đất.
“Sở dĩ  chọn nơi     chứng minh điều gì  mặt họ, mà cảm thấy em nhất định sẽ thích nơi đây.”
Không  từ lúc nào  tay  xuất hiện một chiếc nhẫn,  ánh nắng mặt trời, ánh sáng lấp lánh đó suýt khiến Sở Tiểu Điềm rơi nước mắt.
“Vì thế,   đưa  lời hứa cả đời với em ở chỗ .”
Đây là  đầu tiên Đoàn Tiêu dùng dáng vẻ ngẩng cao và tập trung   mắt cô.
Trong mắt  tràn ngập tình yêu chân thành và dịu dàng, và cả sự trung thành và trang trọng  từng .
“Mặc dù   hứa từ lâu, nhưng vẫn  chính thức xin em. Từ nay về , xin em hãy cho phép  dùng một  phận khác để bảo vệ, yêu thương em, cho dù xảy  chuyện gì  vẫn luôn ở bên cạnh em, mãi mãi  rời xa.”
Sở Tiểu Điềm  định lên tiếng, nhưng phát hiện cổ họng của  như  chặn , thứ phát  chỉ là tiếng nức nở.
Cô gật đầu, khựng một chút   gật đầu.
Thực , cô  cho phép  từ lâu .
Thậm chí, ở trong lòng cô  tự ý định nghĩa  là  yêu đồng hành suốt quãng đời còn  với  từ lâu.
Chỉ là cô  ngờ  sẽ dùng cách  mang đến cho cô một nghi thức xinh  như thế.
Đoàn Tiêu nắm tay cô, nhẹ nhàng đeo nhẫn lên tay cô.
Sở Tiểu Điềm che miệng, nước mắt tích tụ trong mắt tuôn  ào ào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/lam-nung-la-uu-diem/chuong-212.html.]
Đoàn Tiêu  dậy ôm cô  lòng.
Sở Tiểu Điềm  thấy  đang .
Đó dường như là tiếng  phát  từ lồng n.g.ự.c của .
Sở Tiểu Điềm  trong lòng , sụt sịt, : “Chỗ  hoang vắng, em  từ chối cũng  .”
Đoàn Tiêu khẽ , ôm cô chặt hơn: “ ,  sẽ  cho em cơ hội từ chối.”
Bọn họ ôm   lâu  lâu, lâu tới nỗi Sở Tiểu Điềm gần như hòa  lòng .
“Vậy Nhiếp Phi Chiến là  chứng kiến của chúng  ?”
“Không,  nhiều  chứng kiến đó.” Đoàn Tiêu : “Trước đó   xin sự đồng ý của bố  em ...”
Sở Tiểu Điềm trợn mắt: “Anh gặp bố   ư?”
Đoàn Tiêu  phủ nhận: “ .”
“Mẹ em hiện giờ đang nghỉ ngơi ở khách sạn, buổi tối sẽ ăn cơm với chúng . Còn bố em... Chắc ông  đang  máy bay bay về .”
Sở Tiểu Điềm điên cuồng la lên: “Sao    em  gì hết ?”
“Nói em  thì còn gì gọi là bất ngờ nữa?”
Sở Tiểu Điềm nắm tay , dùng sức kéo  chạy về phía máy bay trực thăng: “Chúng  về gặp phụ  !”
Nhiếp Phi Chiến  bên cạnh máy bay trực thăng, tay cầm máy ảnh đang chụp hình cho bọn họ, cũng    chụp  bao nhiêu tấm .
Hiển nhiên   cũng   chụp ảnh cho lắm, lúc chụp thì lông mày nhíu chặt , dáng cầm máy ảnh cũng trông  cứng ngắc.
       nghiêm túc chụp ảnh.
Sở Tiểu Điềm bỗng dừng bước, xoay , vẻ mặt trở nên nghiêm túc.
Cô đối diện với hướng mà   Đoàn Tiêu chỉ, cúi  thành khẩn.
Bố  của Đoàn Tiêu.
Bố  chồng tương lai của con.
Cảm ơn hai   đưa Đoàn Tiêu đến thế giới .
Từ nay về , con sẽ luôn ở bên cạnh  , đồng hành với   trong vô vàn ngày tháng  .
Con sẽ mãi kéo dài tình yêu của con dành cho , xin hai  hãy chứng giám.
Đoàn Tiêu  về phía đó, mỉm ,  nắm lấy tay Sở Tiểu Điềm, xoay  dẫn cô lên máy bay trực thăng.
Khi máy bay bay lên, Sở Tiểu Điềm nắm tay Đoàn Tiêu, cảm giác căng thẳng và sợ hãi khi mới đến bỗng biến mất  .
Cô  ngọn núi ngày càng xa , khẽ nhắm mắt , dựa  vai .
Trên thế giới   lẽ   gì là vĩnh hằng.
 nhất định  một  thứ  thể kéo dài  lâu,  lâu.
Lâu đến khi bọn họ đều  già  mà nó vẫn như thuở ban đầu,  từng  đổi.
(Hoàn chính văn)