“Không phiền, dạo gần đây bên đó   đang rảnh rỗi, em cứ dẫn chó nhà em đến là  . Trước khi đến thì gọi điện  một tiếng với ,  cần khách sáo.”
 
Thái độ của Trình Nhượng  cởi mở, khiến Sở Tiểu Điềm  tiện từ chối nữa.
 
Anh  còn dặn cô  đường về cẩn thận một chút: “Mặc dù hai năm nay trị an  hơn  nhiều, nhưng vẫn còn  ít kẻ , đừng về muộn quá.”
 
“Được.”
 
“Có chuyện gì  thể gọi cho . À đúng , gọi cho Sếp bọn  cũng , chẳng  em  phương thức liên hệ với   ?”
 
Sở Tiểu Điềm nhớ đến khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng  của Đoàn Tiêu, bỗng nhiên trái tim đập lạc nửa nhịp.
 
“... Vẫn là đừng  phiền   thì hơn.”
 
Trình Nhượng  giọng điệu yếu ớt của cô, bật : “Anh hiểu, đừng  là em, ngay cả bọn  cũng  dám tùy tiện gọi cho  .    thật, nếu    đưa danh  cho em, nếu ngày nào đó em thật sự cần thiết thì vẫn  thể thử tìm  . Người Long Phong Đặc Vệ bọn ,  giờ đều    , dãi nắng dầm mưa cùng  thấy khổ, chỉ cần em mở miệng, cho dù ở  bọn  cũng sẽ đến giúp em.”
 
Nghe thấy những lời   của Trình Nhượng, thực  Sở Tiểu Điềm   cảm động.
 
Mặc dù cô  hiểu nhiều về họ, cũng chỉ gặp mặt hai , nhưng cô  thể cảm nhận  vẻ chính trực  cứng rắn   bọn họ. Khác với những   lời khách sáo, mỗi câu  của họ đều  trọng lượng, thật sự giữ vững lời hứa.
 
Sở Tiểu Điềm thương lượng chuyện  với Lạc Bắc Sương, đương nhiên cô  tỏ ý  thể, quả thực  thể  hơn  nữa.
 
“Cậu cứ yên tâm dẫn Tuyết Cầu  , đàn ông của Long Phong Đặc Vệ  chắc ai ai cũng là cực phẩm, nhưng chắc chắn  thiếu  ưu tú! Hơn nữa đều là con  rắn rỏi kiên cường, mạnh hơn đám con trai yếu ớt, nhỏ tuổi  nhiều. Cậu  dạo nhiều vòng một chút,   chừng  thể giải quyết  chuyện trọng đại trong đời đó!” Lạc Bắc Sương : “Biết   và Tuyết Cầu còn  thể khiến tớ bớt bận tâm chút.”
 
Sở Tiểu Điềm: “...”
 
… Hóa  mức độ bận tâm của Lạc Bắc Sương dành cho cô còn hơn cả Tuyết Cầu nữa ư?
 
Lạc Bắc Sương ở trong bệnh viện mấy ngày, ông chủ của cô    lương tâm,  cô   thể ở đến khi   hồi phục  mới  về  việc. Hiển nhiên Lạc Bắc Sương  ở chán , cho dù căn phòng đó  thể so sánh với khách sạn năm , nhưng dù gì cũng là bệnh viện, đến ngày thứ tư thì cô   gọi điện cho Sở Tiểu Điềm, ý  xuất viện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/lam-nung-la-uu-diem/chuong-26.html.]
 
“Mấy bữa nay tớ  ăn đồ thanh đạm, sắp  chịu nổi nữa .”
 
Trong mắt đồng nghiệp trong công ty, Lạc Bắc Sương là nữ thần lạnh lùng mỗi bữa đều ăn salad, cân nặng  từng vượt quá bốn mươi tám ký.  thực tế thì khẩu vị của cô   nặng, thích ăn thịt nướng và mì thịt bò, tôm hùm đất gì đó. Điểm   ngoài   , nhưng Sở Tiểu Điềm thì   rõ.
 
“Tớ  mua thịt nướng cho ,  ngoan ngoãn ở bệnh viện  .”
 
“Moah! Thêm nhiều ớt,  là quán mà tớ thích ăn nhất !”
 
“Cậu đó,  ăn là  , còn ớt nữa.”
 
Số mệnh của hai  là bận tâm lẫn .
 
Quán thịt nướng mà Lạc Bắc Sương thích ăn  ở gần chợ đêm, khi gần đến tối, Sở Tiểu Điềm mới bắt xe  chợ đêm.
 
Hôm nay   là thứ bảy,  đông  đến đây ăn cơm, chen chúc suốt đường . Cô ôm túi xách  ngực, khó khăn  tới quán thịt nướng.
 
Sau khi gọi xong món, Sở Tiểu Điềm  đợi trong tiệm, bởi vì chỗ  bên trong  đầy, cô  một tiếng với ông chủ,    ngoài.
 
Chợ đêm ồn ào tấp nập, khắp nơi đều là mùi khói dầu.
 
Cô  ở nhà yên tĩnh  nhiều ngày, bỗng nhiên đến chỗ như  vẫn  chút  thích nghi kịp.
 
Đối diện  một cửa hàng đồ ngọt, đậu hũ và pudding xoài đều  ngon. Cô  qua định mua một phần để ăn trong khi chờ đợi,  mới trả tiền xong, bỗng nhiên  thấy   hét lên từ phía xa.
 
Chỗ như thế  uống rượu đánh , vì phụ nữ ném chai rượu   xảy , ban đầu cô chỉ giật  chứ  hề quan tâm. Một lúc  bên đó  truyền đến mấy tiếng la hét, hơn nữa càng ngày càng gần,  xung quanh cũng bắt đầu trở nên hỗn loạn.
 
“Sao thế? Có đánh  ?”