“Hình như là cảnh sát đang đuổi ?”
 
“Bọn họ qua đây ! Mau tránh !”
 
Đám đông càng ngày càng nhiều  hét lên,  nhiều     xảy  chuyện gì cũng  dậy  trốn hoặc hóng chuyện. Vừa  Sở Tiểu Điềm  ở bên đường, lập tức  thấy bên đó xảy  chuyện gì.
 
Bên đó   ba bốn ,  đầu tiên  ngã xuống đất,  đó chồm dậy bỏ chạy, phía   hai  đang đuổi theo.
 
Sở Tiểu Điềm  thấy một  trong  đó, mắt mở to.
 
Tuy rằng cô  quen   , nhưng     mặc đồng phục màu đen giống hệt đám  Trình Nhượng!
 
Tốc độ chạy của bọn họ  nhanh, gần như  đến một phút  chạy tới đầu đường bên !
 
Rất nhiều  đều  dậy trốn sang bên đường hoặc trong cửa hàng, nhưng vẫn tò mò  về bên , cho đến khi  chạy đầu tiên lấy một món đồ từ trong  ,    rõ đó là gì, bỗng chốc hét lớn lên.
 
“Anh   súng!!!”
 
Người  rút s.ú.n.g bắn, tiếng s.ú.n.g gây chấn động cả chợ đêm,   con phố đều trở nên hỗn loạn!
 
“Cẩn thận!” Người đàn ông hét lớn một tiếng, đẩy  bên cạnh ,  đó một tiếng s.ú.n.g vang lên,   ngã xuống đất!
 
Anh  trúng đạn !
 
Con ngươi của Sở Tiểu Điềm co , trơ mắt   đàn ông b.ắ.n hai phát s.ú.n.g  chạy ngang qua  mặt, cô  đầu    trong vũng m.á.u , bụng   trúng viên,    là máu.
 
Một  khác quỳ  mặt  , mắt đỏ bừng,  dáng vẻ cũng ngơ ngác, một lát  mới ôm lấy  , phát  tiếng gầm nhẹ: “Thiệu Quang!”
 
Người đàn ông trúng đạn đẩy mạnh  : “Đừng quan tâm đến ! Mau đuổi theo gã !”
 
Người  run lên, cắn răng gào lên với  xung quanh: “Ai đến giúp , gọi xe cứu thương!”
 
Dáng vẻ của    hung dữ,  xung quanh cũng ít, nhưng thật sự dám qua đó thì gần như  , tất cả   đều đang trong hoảng sợ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/lam-nung-la-uu-diem/chuong-27.html.]
 
Bỗng nhiên giọng  của một cô gái truyền tới: “ gọi 120 .”
 
Người đàn ông ngẩng đầu , là một cô gái trông  yếu đuối, cầm điện thoại chạy tới bên : “Xe cứu thương sẽ tới ngay,  đuổi theo   ,  trông chừng cho!”
 
“Cảm ơn cô, cô gái!” Người đàn ông  cô sâu sắc,   lau mặt,  dậy xông  ngoài.
 
Người đàn ông trúng đạn  thương quá nặng, Sở Tiểu Điềm quỳ  mặt  , luống cuống  xung quanh: “Có bác sĩ ? Có thể cấp cứu chứ?”
 
Trong đám đông   hỏi: “Có bác sĩ ? Mấy   ai là bác sĩ ?”
 
Hiện trường   bác sĩ,     bịt chặt vết thương , Sở Tiểu Điềm  tinh thần của    trở nên mơ hồ, cô     , chỉ đành dùng sức bịt chặt vết thương.
 
“Anh là  của Long Phong Đặc Vệ đúng ? Anh  Trình Nhượng chứ?”
 
Nghe thấy tên của Trình Nhượng,   bỗng giãy giụa mở mắt lên,  về phía cô.
 
Sở Tiểu Điềm      nhắm mắt, nếu   cơn choáng,   khả năng mãi mãi cũng  thể mở mắt .
 
Cô     là ai, nhưng cô ,   nhất định  Trình Nhượng,  lẽ còn là bạn của .
 
“Anh tên là gì?” Cô hỏi.
 
Đôi môi của  đàn ông mấp máy, Sở Tiểu Điềm đến gần  mặt  ,  giọng  mơ hồ của  : “ tên… Dương Thiệu Quang.”
 
Sở Tiểu Điềm : “Dương Thiệu Quang, xe cứu thương sắp tới ! Anh nhất định  cố lên!”
 
Cô lấy điện thoại gọi cho Trình Nhượng, nhưng cũng      mang theo điện thoại   tiện mà   máy của cô. Cô dừng  một lát,  lục tìm một  điện thoại khác mà   lưu, gọi .
 
Chuông điện thoại vang lên hai tiếng   , giọng  trầm thấp của  đàn ông vang lên: “A lô,  là Đoàn Tiêu.”
 
Giọng  của  vẫn  định như thường ngày, nếu đổi  là bình thường nhất định  thể khiến cô bình tĩnh hơn  nhiều, nhưng hiện giờ khắp  Dương Thiệu Quang  là máu, mạng sống đang ngàn cân treo sợi tóc, cô chỉ  thể kìm nén sự hoảng loạn và : “…  là Sở Tiểu Điềm.”
 
Gần như  khoảnh khắc cô lên tiếng, Đoàn Tiêu     sự hốt hoảng luống cuống từ trong giọng  của cô và vì sợ hãi mà  thở trở nên gấp rút, giọng   trầm hơn một chút,  : “Nói cho   vị trí của cô.”