Khoảnh khắc  thấy đôi tay của , cơ thể của Sở Tiểu Điềm run lên.
 
 tiếng la trong miệng  phát , bởi vì giây tiếp theo   một cái áo  khoác lên  cô, nó  che  tay cô.
 
Là áo khoác của đàn ông.
 
Cô ngơ ngác ngẩng đầu lên.
 
Bởi vì sợ hãi, con ngươi cô vẫn còn run lên, gương mặt vốn  trắng bệch, nay  càng nhợt nhạt hơn.
 
“Sợ m.á.u ?” Đoàn Tiểu   mắt cô và hỏi.
 
Cô lắc đầu,   chuyện nhưng  phát âm  từ nào. Cô suy nghĩ,  gật đầu, gương mặt trắng bệch vẫn còn hốt hoảng.
 
Cô     sợ m.á.u  , cũng dường như  từng ngất vì thấy máu, nhưng khi  thấy    dính nhiều m.á.u như thế, trong đầu cô đều là hình ảnh đáng sợ và khủng bố ,  nhanh cô bắt đầu cảm thấy từng cơn chóng mặt và buồn nôn.
 
Cơ thể cô căng cứng, khắp  rét lạnh, cô  dám    nữa, cô sợ  sẽ sợ hãi mà kêu lên.
 
Cho dù    sợ máu, e rằng   cô cũng  ám ảnh tâm lý với một vũng m.á.u lớn.
 
Hiện giờ cô ngay cả đầu cũng  dám cúi thấp xuống, trong mắt đều là nước mắt sinh lý tích tụ  bởi vì sợ hãi,  cúi đầu là sẽ rơi xuống.
 
“…  sợ.”
 
“Sợ cái gì?”
 
“... Máu.”
 
Sở Tiểu Điềm cảm thấy  thật hèn nhát,   chỉ   nhát gan mà thôi, nhưng lúc  cô  vì nhát gan và túng quẫn, giống như một đứa trẻ buộc    sự thật khi đối diện với câu hỏi của  lớn, trong lòng tràn đầy sự hoảng sợ và bất an.
 
Tuy rằng  ai  nhạo cô vì điều .
 
Trên mặt Đoàn Tiêu   biểu cảm gì,  nhấc tay nhẹ nhàng nắm lấy vai cô: “Đứng dậy.”
 
Giọng  của  trầm thấp bình thản, mang theo cảm giác  lệnh  mấy rõ ràng.
 
Cô   kéo lên theo bản năng.
 
Sở Tiểu Điềm  bên cạnh , bước   bồn rửa tay của một căn phòng.
 
Áo của  đối với cô mà  là quá lớn, gần như che kín nửa  của cô. Đoàn Tiêu cầm tay cô lên, mở vòi nước.
 
Đến khi hai tay tiếp xúc với nước lạnh băng, Sở Tiểu Điềm mới nhận   đang  gì.
 
Anh để tay cô bên  vòi nước, cho đến khi rửa sạch m.á.u dính  tay.
 
Nước từ trong vòi chảy  lạnh lẽo, nhưng tay   nóng, khớp tay rõ ràng và ngón tay thon dài, một đôi tay tràn đầy sức mạnh   thể dễ dàng bẻ gãy cánh tay của kẻ  đang trong trạng thái điên cuồng, nhưng hiện tại đôi tay  đang ở trong dòng nước lạnh lẽo   cảm giác dịu dàng kỳ lạ.
 
So với , ngón tay của cô  nhỏ  trắng, lòng bàn tay cũng nhỏ, bởi vì căng thẳng và cuộn ,  cảm giác mỏng manh yếu đuối.
 
Chỉ là   nắm lấy cổ tay và một ít lòng bàn tay mà thôi, nhưng cô cảm thấy cả  như  đôi tay  kiểm soát, cho dù một hành động nhỏ cũng  thể khiến cô run rẩy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/lam-nung-la-uu-diem/chuong-29.html.]
 
Từ đầu đến cuối,  đều giữ im lặng, ngay cả ngón tay cô cũng  đụng .
 
Sở Tiểu Điềm  cách nào hình dung cảm giác , bởi vì trong trí nhớ từ nhỏ đến lớn của cô, ngoại trừ bố thì  từng   đàn ông nào chăm sóc cô như thế.
 
Cô quên luôn cả hít thở, cho đến khi vòi nước ngừng chảy, trong tai truyền đến tiếng vọng  bình thường. Cô   từ khi nào trái tim   bắt đầu đập nhanh.
 
Sở Tiểu Điềm hít một  sâu,  cẩn thận thở .
 
Muộn thêm một giây nữa là cô sắp nín thở đến ngất !
 
Nếu như thế,  nhất định sẽ cho rằng cô ngất xỉu vì máu, chứ   vì bản  nín thở mà …
 
Đoàn Tiêu lấy khăn giấy trong hộp giấy bên cạnh,  về phía cô, đôi mắt sắc bén bức    nhíu .
 
Sở Tiểu Điềm giật , bỗng chốc di chuyển tầm mắt, đồng thời ép bộ não của  phát  mệnh lệnh bình tĩnh. Cô  với giọng mũi nặng nề: “Anh… Anh  sẽ sống  chứ?”
 
“Sẽ .”
 
Sở Tiểu Điềm mở to mắt.
 
“Vốn dĩ   c.h.ế.t , cần gì  sống ?”
 
Sở Tiểu Điềm suy nghĩ câu  trong đầu hai vòng mới hiểu .
 
Trong  thời gian , Đoàn Tiêu  lấy khăn giấy lau sạch nước  tay cho cô.
 
Sở Tiểu Điềm cúi đầu  tay , lật tới lật lui,  cử động ngón tay, giống như đang  món đồ  giờ  từng thấy.
 
Biểu cảm  trong mắt  khác thật sự  ngốc nghếch, cũng   cô đang cảm thấy kỳ lạ điều gì về đầu ngón tay của  nữa.
 
Bên    còn vết máu,  điều quần áo còn dính  ít, nhưng   giấu trong áo khoác của , cô cũng   thấy vết m.á.u nào bên ngoài nữa.
 
“Thần kỳ quá…”
 
Bỗng nhiên cô  còn sợ nữa.
 
Dòng nước    rửa sạch những nỗi sợ bởi vì m.á.u tươi gây .
 
Sở Tiểu Điềm dùng hai tay che mặt, ống tay áo khoác của  đàn ông  thể tránh  mà lướt qua má cô, tay cô vẫn lạnh lẽo, nhưng nhiệt độ   thể chống  độ nóng đang ngày càng lên cao  mặt cô.
 
“Nhất định là    lạnh, sắp sốt …” Cô  lẩm bẩm.
 
Ừ, chắc chắn là thế.
 
…
 
Một lúc , mặt cô ngày càng nóng, Sở Tiểu Điềm  xung quanh, Đoàn Tiêu   điện thoại , hình như  ai để ý tới bên , cô vội vàng xoay vòng tại chỗ khiến bản  chóng mặt.
 
Cơn chóng mặt   cô suýt thì té ngã xuống đất.