Sở Tiểu Điềm do dự.
 
Đoàn Tiêu  chờ cô trả lời,  : “Cho dù  tin cũng  tin.”
 
Đoàn Tiêu đổi hướng vô lăng, đánh lái,  theo    một con đường khác,  trầm giọng : “Người  là tội phạm vô cùng hung ác, một khi  phận bại lộ, con tin trong tay gã  chỉ  hai kết cục.”
 
Một là  giết, một là trở thành con cờ để uy h.i.ế.p lực lượng cảnh sát.
 
Rất hiển nhiên, cho dù là kết cục nào đều gây nên tổn hại  lớn cho con tin, hiện giờ tên tội phạm chắc chắn  áp lực tâm lý  lớn, mà hiện tại   khả năng   đang  đến nơi giấu con tin.
 
Vì thế, dù Sở Tiểu Điềm   nhầm  ,  đều   kiểm tra và bắt buộc  .
 
Bởi vì chỉ  do dự một chút, sẽ  khả năng bỏ lỡ thời gian giải cứu  nhất.
 
Xe chạy càng ngày càng xa,  đàn ông chạy xe mô tô phía   thoắt ẩn thoắt hiện, trái tim của Sở Tiểu Điềm cũng ngày càng đập nhanh hơn.
 
Bỗng nhiên, điện thoại của Đoàn Tiêu vang lên, là Nghiêm Nặc gọi tới: “Sếp! Vừa mới nhận  tin tức,  tìm  đứa trẻ , bọn  đang cho  đến cứu!”
 
Từ khu thành phố đến khu ngoại ô, mỗi con đường, trường học, cửa hàng và cả tòa nhà văn phòng, khắp nơi đều lắp thiết  camera giám sát và nhân viên bảo vệ  tuần tra, hơn nữa phần lớn đều thuộc về Long Phong Đặc Vệ. Bọn họ phối hợp với phía cảnh sát, cả đêm kiểm tra camera, thật sự  tìm  một  từng xuất hiện trong ống kính   chuyện khó, nhưng cần  thời gian.
 
May mắn là  khi tin tức  gửi ,  nhanh    phản ảnh ban ngày dường như từng thấy bé gái , bởi vì  sốt nên  đến phòng khám tiêm thuốc. Bọn họ nhanh chóng xác định, bé gái  chính là con gái của Bạch Tông Trạch.
 
“Bọn  cũng xác định tuyến đường của tội phạm bỏ trốn, hiện giờ gã  đang…”
 
“ đang theo dõi gã .”
 
Đoàn Tiêu tắt điện thoại: “Ngồi vững.”
 
Sở Tiểu Điềm ngẩn  một lát mới phản ứng   đang  chuyện với : “Được.”
 
Trong lòng cô  một dự cảm, quả nhiên, giây tiếp theo Đoàn Tiêu bỗng nhiên tăng tốc, hiển nhiên   định bí mật theo dõi nữa. Anh giẫm mạnh chân ga, lao thẳng về phía !
 
Vào thời gian ,  con đường     , xe cũng  ít, cuối cùng    phát hiện  phía   xe  theo , hơn nữa còn   sát. Anh   đầu, một tay cho  trong .
 
Sở Tiểu Điềm dựng tóc gáy, hét lên: “Anh  đang rút súng!”
 
Đoàn Tiêu lạnh lùng : “Nhắm mắt !”
 
Sở Tiểu Điềm che mắt, trong tai chỉ  tiếng chân ga vang lên, âm thanh đó  phóng lớn trong đầu cô, khiến cả bộ não và cơ thể cô đều run lên bần bật!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/lam-nung-la-uu-diem/chuong-32.html.]
 
Tiếp  đó, Sở Tiểu Điềm cảm thấy  xe rung mạnh, cơ thể cô lắc lư theo, từ trong khe hở của bàn tay, cô  thấy Đoàn Tiêu đang xoay nhanh vô lăng, bởi vì dùng sức lên cơ bắp cánh tay căng cứng, khoảnh khắc tiếp theo, đạn bay lướt qua cửa xe!
 
Đoàn Tiêu hét lên: “Trình Nhượng!”
 
“Có!”
 
Trên con đường, hai chiếc xe việt dã màu đen từ một con đường khác lái nhanh tới, hai chiếc xe  lái còn nhanh hơn cả Đoàn Tiêu, gần như chỉ trong nháy mắt  xuất hiện  mặt bọn họ, một trái một  kẹp chiếc xe mô tô ở giữa một cách dứt khoát, lưu loát!
 
Người lái xe mô tô  phát hiện   theo dõi  từ lâu, nhưng  ngờ phía  bỗng nhiên  hai chiếc xe lao tới, trong lúc hốt hoảng,     đầu bỏ chạy.
 
Đoàn Tiêu giẫm thắng xe, xoay nhanh vô lăng, chiếc xe bỗng chốc trượt về một bên, bánh xe và mặt đất phát  tiếng ma sát chói tai, cứng rắn chặn con đường trốn thoát của  !
 
Xe mô tô  ép chỉ đành thắng , còn  dừng hẳn thì “đùng” một tiếng, đụng  chiếc xe phía !
 
Từ hai chiếc xe  mười mấy  đàn ông  xuống,    chồm dậy   Trình Nhượng đá  ngực, ngã xuống đất, phun  một ngụm máu.
 
“Mẹ kiếp!” Triệu Huy  đầu xe  xe mô tô đụng trúng, mắng một câu tục tĩu: “Thắng xe cũng  , đồ ngu !”
 
Một  đàn ông xách   dậy, giơ nắm đ.ấ.m đấm mạnh  mặt  : “Con  nó, s.ú.n.g ? Lấy   chứ!”
 
Người    đánh đến ngơ ngác , s.ú.n.g cũng    rớt ở ,  há miệng là phun máu.
 
“Mẹ nó, nếu như Thiệu Quang  mệnh hệ gì, ông đây lấy nửa mạng sống của mày .” Người đàn ông lạnh lùng : “Nửa mạng còn  để mày ăn cơm tù.”
 
Từ phía xa truyền đến tiếng còi xe cảnh sát.
 
Còn    đ.ấ.m   hai đấm, Đoàn Tiêu : “Được !”
 
Anh  tới, liếc    đất một cái và : “Giao  cho cảnh sát .”
 
“Được.”
 
“Vu Phong, Phi Phàm, hai  ở  xử lý những vấn đề còn , những  khác trở về ngủ.”
 
“Vâng, thưa Sếp.”
 
Đoàn Tiêu  dặn dò Trình Nhượng hai câu,     rời . Bỗng nhiên,  nhớ  gì đó, bèn : “Giờ  còn cửa hàng đồ ngọt nào mở cửa ?”