Trình Nhượng mơ màng : “Chắc  còn nữa …”
 
Có  : “Vốn dĩ chợ đêm , nhưng hôm nay xảy  chuyện, lúc  chắc  đóng cửa hết .”
 
Hiển nhiên Đoàn Tiêu hỏi nhầm  , mấy  đàn ông   gì  chỗ nào  thể mua bánh ngọt lúc nửa đêm cơ chứ, hỏi bọn họ ăn khuya ở  ngon còn tạm .
 
Mấy    lên xe    gãi đầu, tò mò hỏi: “Theo   , tổng giám đốc Đoàn  từng ăn đồ ngọt nào cả.”
 
“Suy nghĩ của Sếp,  đừng đoán.”
 
“ … Hình như    thấy  xe Sếp  , còn là con gái đó.”
 
Mấy   , đều  thấy vẻ sợ hãi từ trong mắt của đối phương.
 
Trên xe của Đoàn Tiêu…  phụ nữ? Còn là  giờ ?
 
Có  nuốt một ngụm nước bọt, những suy đoán trong đầu trở nên rối loạn, cuối cùng vẫn  kìm  mà dè dặt hỏi: “Cậu chắc chắn… Đó là  ?”
 
Anh    xong   Trình Nhượng vỗ đầu: “Nói cái gì thế! Không   thì là gì? Cô gái đó là   giúp gọi 120, còn  cùng Thiệu Quang đến bệnh viện. Sếp  đưa cô  về nhà, đừng nghĩ lung tung.”
 
Đám  bỗng chốc bừng tỉnh.
 
Như  mới hợp lý chứ.
 
Chuyện nửa đêm đưa con gái về nhà , cho dù  cần thiết thì Đoàn Tiêu cũng chỉ dặn dò  khác , trừ khi  ngoại lệ. Xem  cô gái đó chắc chắn là ngoại lệ .
 
“Chắc cô   dọa  nhẹ .” Triệu Huy nghĩ đến dáng vẻ đáng thương của cô gái đó, lắc đầu : “Một  tội nghiệp.”
 
Sở Tiểu Điềm thực sự  dọa  nhẹ, khoảnh khắc Đoàn Tiêu bảo cô nhắm mắt , cô vẫn luôn che mắt , cả trái tim căng thẳng đập thình thịch, cho đến khi xe dừng , một lúc  cô vẫn  thể bình tĩnh .
 
Khi Đoàn Tiêu lên xe, cô vẫn co   ghế , răng cắn chặt môi, cả khuôn mặt  chút hồng hào.
 
Trời  chuyện  cô chỉ  thấy  TV, hôm nay  những tận mắt chứng kiến hai , còn  ở ghế lái phụ, đích  trải nghiệm một !
 
“Đã kết thúc  ?” Cô hỏi.
 
“Không  .” Đoàn Tiêu .
 
Chuyện  vẫn  thể kết thúc , nó dính líu  nhiều thứ, nhưng cho dù là chuyện gì thì cũng  liên quan đến cô gái . Cô vốn dĩ là một  vô tội  cuốn  mà thôi.
 
Xe Land Rover và xe cảnh sát  lướt qua , Đoàn Tiêu gật đầu với Quý Xuyên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/lam-nung-la-uu-diem/chuong-33.html.]
 
Quý Xuyên  thấy Sở Tiểu Điềm ở ghế lái phụ, mắt suýt thì nhảy  ngoài.
 
Khi tiếp tục  đường, cuối cùng Sở Tiểu Điềm   căng thẳng như thế nữa. Cô    Đoàn Tiêu còn đang suy nghĩ gì đó, trong  thời gian đó  trả lời hai cuộc điện thoại.
 
Cô   phiền , nghiêng đầu sang một bên, ngủ  .
 
 , cô ngủ say .
 
Ở trong nhà cả một đêm lăn qua lăn  vẫn  thể nào chìm  giấc ngủ,  tình huống    thể ngủ dễ dàng như  cũng là kỳ tích.
 
Có điều, cô tỉnh cũng nhanh,  mười mấy phút, tiếng cửa xe đóng    cô thức giấc. Lúc cô đang mơ mơ hồ hồ    là ai, đang ở , bỗng nhiên cảm thấy   nhét đồ   .
 
Sau đó, âm thanh khởi động xe  vang lên.
 
Đoàn Tiêu : “Ngủ thêm chút nữa , đến nơi sẽ gọi cô.”
 
Thế là Sở Tiểu Điềm  bắt đầu mơ hồ, buồn ngủ thì buồn ngủ đó,  điều cô  ngủ . Cô cúi đầu , trong lòng  thêm một túi giấy.
 
Là túi đóng gói của một quán cà phê, bên trong là bánh kem mousse vị xoài  đóng gói trong hộp, còn  một bình socola   hâm nóng.
 
Cô suy nghĩ, xác định bản   xuống xe mua đồ.
 
Giống như bỗng nhiên nhận  món quà của ông già Noel, suy nghĩ đầu tiên của cô chính là bản  đang  mơ, suy nghĩ thứ hai vẫn là đang  mơ.
 
Nếu , chỉ  một khả năng  thể nào xảy , chính là bánh kem  là Đoàn Tiêu mua cho cô.
 
… Hay là,  mua cho  hoặc cho  khác, tạm thời để ở chỗ cô?
 
Sở Tiểu Điềm nhắm mắt, một lúc  cô lén hé mở một đường nhỏ, dè dặt   đàn ông đang lái xe một cái.
 
So với gương mặt u ám lúc nãy, hiển nhiên giờ đây   thả lỏng hơn  nhiều. Một tay  cầm vô lăng, một tay khác tùy tiện gác  cửa sổ, ngón tay chống cằm, gương mặt toát  vẻ lười biếng.
 
Cho dù  đối mặt với tội phạm hung ác thì khuôn mặt  cũng lạnh lùng một cách lạ thường,  vẫn mang dáng vẻ ung dung như thế. Trên  của  đàn ông  tràn đầy sức hút khiến   rung động.
 
Cô nghĩ đến những nam chính trong truyện ngôn tình mà bản  dùng từng  .
 
Trong mắt cô đó  là nhân vật chính  hảo mà cô  thể tạo  . Vậy mà, ở  mặt Đoàn nhiều thì những nhân vật đó đều thua  về  mặt.
 
Nếu như  một ngày,  trở thành nam chính của  nào đó,  thì   nhất định  may mắn nhỉ.