Xe dừng  chung cư, Đoàn Tiêu xuống xe, Sở Tiểu Điềm  mới cởi dây an  thì   mở cửa xe .
“Đi thôi,  đưa cô lên.”
“Không cần ,  tự lên  . À… Còn cái .” Sở Tiểu Điềm cầm lấy bánh kem: “Cái … Là cho  ?”
Đoàn Tiêu : “Không  cho cô, lẽ nào cho  ?”
Khi   câu   hề , nhưng   tại  Sở Tiểu Điềm cảm nhận  rõ ràng ý  lờ mờ lướt ngang qua đáy mắt  đàn ông .
Anh đóng cửa xe, bỏ chìa khóa  trong túi quần,    suông,  thật sự định đưa cô lên lầu.
Đèn  chung cư  u ám, màn đêm trong càng tối tăm  ánh đèn, thời gian  phần lớn   đều  nghỉ ngơi ,   ngoài chơi thì vẫn  về, cho nên cũng  ít  qua .
Bọn họ   gần, khiến cho  hình của Đoàn Tiêu trông to lớn khác thường  mắt cô. Cô  chiều cao một mét sáu ba, mang giày đế bằng, chỉ  thể ngửa đầu mới  thấy mắt .
Mà điều kỳ lạ là cảm giác áp bức mạnh mẽ    dường như   tém ,  cụp mặt   mắt cô, thậm chí khiến cô  một ảo giác dịu dàng.
Có lẽ là vì cô từng  thấy dáng vẻ lạnh lùng và nghiêm túc của , nhưng thứ dịu dàng  chắc sẽ  tồn tại ở    đàn ông  .
“Chuyện hôm nay, liên lụy cô .” Anh : “Về nghỉ ngơi đàng hoàng .”
Mặc dù vẫn   mùi vị của bánh kem, nhưng Sở Tiểu Điềm bỗng dưng  cảm giác   đút một miếng bánh ngọt, tim gan phèo phổi cô ngập trong sự ngọt ngào và hát vang khúc ca vui vẻ.
Đoàn Tiêu  đại sảnh  một bóng  ở chung cư: “Có chắc  cần  đưa lên ?”
Sở Tiểu Điềm chần chừ giây lát,  gật đầu: “ tự lên là , cảm ơn   đưa  về.”
Nếu  đàn ông khác đưa một cô gái lên  nhà  giờ ,   khả năng là  ý nghĩ khác, hoặc là dễ dàng    hiểu nhầm thành  ý định khác.
 Đoàn Tiêu  thuộc về hai loại . Đọc Full Tại
Anh  đưa cô lên chỉ đơn giản là  đưa cô lên lầu mà thôi.
Có điều, tối hôm nay xảy  nhiều chuyện như thế, cô    phiền  nữa.
Sở Tiểu Điềm   chung cư, bỗng nhiên nhớ   còn mặc áo của , cô cúi đầu . Đối với cô mà , chiếc áo khoác màu đen rộng thùng thình  ôm trọn cơ thể cô, nó  dày và ấm áp.
Cô nhấc tay lên, phát hiện  cổ tay áo  dính máu, chắc là lúc cô  rửa tay,  cẩn thận dính .
Cô chần chừ giây lát, đang định xoay  tìm , bỗng nhiên cảm thấy phía      chằm chằm.
Trong đại sảnh  yên tĩnh, một âm thanh nhỏ bé cũng  phóng đại lên nhiều  .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/lam-nung-la-uu-diem/chuong-36.html.]
Giống như tấm áp phích mà Úy Lam gửi đến. Cô dán nó ở góc tường trong nhà, chỉ cần cô  một cái sẽ mơ thấy ác mộng, cho nên ngày nào cô cũng cố gắng  ngó ngàng đến nó nhưng lưng cô vẫn lạnh buốt, cảm giác như   đầu  là  hình ảnh  đáng sợ hiện .
Sở Tiểu Điềm lập tức dựng tóc gáy, cô ép bản  nhấc chân, khi đang nơm nớp lo sợ bước về ,  phía   tới chỗ cô.
Người  phía   ngang qua  cô,  cô một cái.
Là một  trẻ tuổi  đôi mắt đỏ bừng,     uống  ít rượu. Người  dường như thấy cô ăn mặc kỳ lạ, nhưng khi  gương mặt chính diện của cô,    cảm thấy biểu cảm sợ hãi của cô gái   đáng yêu, thế là   bắt chuyện một cách mờ ám: “Em gái, muộn như  ,  một   sợ hả.”
Sau khi  rõ , Sở Tiểu Điềm  còn sợ hãi nữa, cô bình tĩnh : “...     một .”
Người trẻ tuổi  với giọng sâu xa: “Cãi  với bạn trai  ?”
“Không .” Sở Tiểu Điềm  nhanh chóng về nhà, thế là  về phía thang máy. Người trẻ tuổi  cũng đuổi theo cô, đang định  chuyện, bỗng nhiên liếc thấy  một   tới  đặt tay lên vai cô, khẽ : “Sao  đợi ?”
Tuy rằng động tác và lời  của    mật, vẻ mặt cũng  lạnh lùng, nhưng trong mắt  ngoài thì là bộ dạng bảo vệ  mãnh liệt.
Cho dù bề ngoài  bình tĩnh, nhưng khí thế khác với  thường  cũng khiến   lập tức cảm nhận     thể dây .
Người trẻ tuổi  bĩu môi, lập tức rẽ sang hướng một thang máy khác.
Sở Tiểu Điềm ngẩng đầu  .
Đoàn Tiêu buông tay : “Đi thôi, đưa cô lên lầu.”
Hai  bước  thang máy, Sở Tiểu Điềm nhấn tầng sáu: “Vừa  cảm ơn ,  cho rằng    …”
Cô  Đoàn Tiêu cố ý  như thế,   cho dù   gặp  cô, chắc cũng sẽ lập tức nhớ đến  đàn ông  dễ dây  bên cạnh cô.
“Muộn quá .” Đoàn Tiêu cho một tay  túi và : “   thói quen đưa   về nửa đường  .”
Anh ngước mắt , cau mày.
“Sao thế?”
“Camera hỏng .” Đoàn Tiêu lạnh lùng : “Muộn như  mà ngay cả một  bảo vệ trong đại sảnh cũng  , ban quản lý tòa nhà  ăn kiểu gì ?”
Đây  lẽ là bệnh nghề nghiệp, Sở Tiểu Điềm  buồn , nhưng   nghiêm túc như thế, nếu  thì thật   chút nào.
Người  ngành  như bọn họ, một khi ký hợp đồng thì  chịu trách nhiệm an  của khách hàng, ai cũng  hy vọng bởi vì một chút sai sót của bảo vệ mà gây  nguy hiểm  thể lường .
“Có bảo vệ.” Sở Tiểu Điềm : “ thông thường lúc    thường…  ngủ.”
Đoàn Tiêu: “...”