“Chẳng trách dạo   cảm thấy Thiệu Quang  bình thường. Hôm ,   xin nghỉ,  là  thăm bạn. Tối qua   mới trở về từ sân huấn luyện   thấy bóng dáng   .”
“Thường ngày   là  tuân thủ quy tắc nhất, chuyện   nghiêm trọng như  mà  báo lên ,  giống   chút nào.”
Triệu Huy trầm ngâm : “Hiện giờ  gì cũng chỉ là suy đoán, đợi   tỉnh   tính.”
“ , cũng may  vẫn còn sống.”
“Này, các  đói ,    ăn khuya ?”
“Giờ  , ăn khuya cái gì,  sợ cơ bắp của   mất vì ăn .”
“Bỏ ,  cũng   nữa, ngày mai còn  dậy sớm, về ngủ thôi.”
“Không ,  chịu hết nổi ,   lấy ít mì mới .”
Buổi tối, một nhóm   trong bệnh viện   Dương Thiệu Quang   định thì cùng  trở về phòng nghỉ của công ty để uống .
Bỗng nhiên một tiếng chuông kỳ quái vang lên, Triệu Huy ngẩn , bật  dậy cầm lấy điện thoại.
“Mẹ kiếp, tiếng chuông của  là gì thế,   giật cả !”
Triệu Huy  quan tâm bọn họ, xoay   xuống sofa, tập trung  chằm chằm  điện thoại.
“Tên    yêu đương  đây chứ?”
“Không thể nào, cô gái nhà nào mắt mù  trúng món hàng  chứ. Ông đây còn   bạn gái đó.”
“Cậu   tiểu thuyết đó, bộ thứ hai của ‘Cuốn sách kinh dị’.” Lâm Phi Phàm ở một bên  bình tĩnh rót   : “Tác giả đang đăng  mạng. Cậu  xem đến say mê , nên tải chuông báo thức đặc biệt  giống như những fan hâm mộ của tác giả, cứ đúng mười hai giờ mỗi ngày sẽ  chương mới.”
“Còn  bộ thứ hai ? Tác giả  cũng là một  kỳ lạ, cuốn sách ‘Linh Oán’  của    cũng  tồi, một  đàn ông như    buổi tối cũng cảm thấy rét run.”
“À, bộ thứ nhất  ? Các   hết , cũng nên đến phiên   nhỉ.”
“Hôm nay   thấy sĩ quan huấn luyện Trình ôm sách , ở chỗ   đấy.”
Triệu Huy đang  say mê,  thấy câu   thì ngẩng đầu lên, khóe miệng co giật.
Trình Nhượng đang ôm sách  thích thú ở ký túc xá, bỗng nhiên  thấy tiếng gõ cửa,   giật , thuốc ngậm  miệng suýt thì rớt xuống.
Anh   dậy mở cửa, Triệu Huy hừng hực khí thế  : “ bảo   tìm thấy sách , hóa  là  cầm  thật.”
Trình Nhượng : “Nửa đêm nửa hôm  tìm  vì chuyện  ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/lam-nung-la-uu-diem/chuong-38.html.]
Triệu Huy  khà khà, choàng tay qua cổ  : “Nói thật ,   thấy như thế nào, k*ch th*ch chứ? Đủ hồi hộp ?”
“Tạm , cũng chỉ thế thôi.”
Trình Nhượng cũng chỉ hóng chuyện cho vui, hai ngày   cũng  say mê, nhưng cho dù   cảm thấy  , cũng    thấy dáng vẻ đắc ý của Triệu Huy.
“Vậy mà gọi là tạm ? Cậu  tác giả  lợi hại thế nào ?”
Từ  khi mê đắm “Cuốn sách kinh dị” bộ đầu tiên, Triệu Huy   hết tiểu thuyết mà Phạn Âm  và bộ truyện “Linh Oán”  cải biên thành truyện tranh, đồng thời thành công trở thành em trai hâm mộ mới, vì  còn lên mạng  hết những thông tin về Phạn Âm. Anh   liên hồi với Trình Nhượng, từ “Cuốn sách kinh dị” bộ đầu tiên nổi tiếng như thế nào, tác giả  khiêm tốn  , đến bây giờ cũng  ai  tác giả là nam  nữ.
“Chuyện   cần  , chắc chắn là nam .”
“Cũng  chắc,     là một cô gái xinh  thì .” Triệu Huy : “Cho dù là nam  nữ,   nếu như tổ chức buổi ký tặng,  chắc chắn   xem thử,  là chúng  đánh cược ?”
“Cược cái gì?”
“Cược 15kg tôm hùm đất.” Triệu Huy  chắc chắn: “ cược tác giả nhất định là nam.”
Trình Nhượng đen mặt: “Con  nó, chuyện  còn  cược ?”
“Biết  là con gái thật thì ?”
“Vậy    cược con gái ?”
“...  nghèo mà.”
“...”
Đương nhiên, Sở Tiểu Điềm   hai  họ lấy chuyện giới tính của cô  để cược 15kg tôm hùm đất. Cô đang chìm đắm trong giấc mơ của , bỗng nhiên hắt xì hai cái liên tục, mơ mơ hồ hồ thầm nghĩ ai  nhớ cô , rõ ràng cô ngoan ngoãn cập nhật chương mới mà.
Sáng hôm  tỉnh dậy, Sở Tiểu Điềm  thấy  đang ôm gì đó trong tay.
“Á á á!”
Tuyết Cầu  quen với chuyện chủ nhân nhà   chuyện   cũng sợ hãi hét lớn, nhưng nó vẫn chạy đến xem rốt cuộc cô  .
 Sở Tiểu Điềm  hét lớn sợ hãi như thường ngày,   cô  giật  nhưng  sợ hãi, hơn nữa mặt đỏ bừng, hai tay ôm gối, dáng vẻ     .
Trước mặt cô là áo khoác đen, là của Đoàn Tiêu.
Tối hôm qua, rõ ràng cô  để áo ở chiếc ghế bên cạnh giường, định hôm nay mang  giặt, nhưng nửa đêm hôm qua cô tỉnh dậy một , chắc cảm thấy  sợ hãi, nên  xuống giường lấy áo tới.