Cô cũng chỉ ngơ ngác một lúc,  tiếp tục ngủ.
Sau đó, cứ để thế cả đêm, sáng thức dậy, chiếc áo   cô ôm trong lòng.
Lúc cô ngủ  thói quen ôm gì đó, phần lớn thời gian là ôm chăn hoặc gấu bông lúc nhỏ bố tặng cho cô, nào ngờ tối qua  ôm nhầm, cô   ôm áo khoác của một  đàn ông ngủ cả đêm.
Mặc dù chuyện  chỉ  cô và Tuyết Cầu , hơn nữa Tuyết Cầu tuyệt đối giữ bí mật, nhưng cô vẫn  cảm giác…  hổ   thành lời.
Cô  Tuyết Cầu một cái, uy h**p: “Chuyện  trời  đất  em  chị , tuyệt đối    cho  khác, chó cũng  ,  ?”
Tuyết Cầu: “... Gâu?”
Nói chung là nó sẽ  đến gần chiếc áo .
Đợi  khi áo  nhân viên mang  giặt, cuối cùng Sở Tiểu Điềm  thể ép bản  quên  chuyện .
Tuyết Cầu cũng  buông xuống cảnh giác, vẫy đuôi vui vẻ  tới bên cạnh cô ngửi tới ngửi lui.
Sở Tiểu Điềm sờ cằm nó,  tới bên cửa sổ kéo rèm cửa, phát hiện hôm nay trời u ám,  hề  nắng.
Thực  cô  thích hoạt động  ánh nắng mặt trời, lúc nhỏ từng  cháy nắng khi ở bên ngoài một , từ đó về , khi ở  nắng thời gian dài, cô ít nhiều sẽ cảm thấy khó chịu. Đây cũng là một trong những nguyên nhân tại  cô  dọa bởi mái tóc dài của  mấy  liên tục nhưng vẫn  cắt tóc ngắn. Mái tóc dài xõa   thể mang đến cho cô chút cảm giác an , cũng  thể che nắng.
“Đi thôi, Tuyết Cầu, hôm nay dẫn em  công viên chơi nha.”
Sở Tiểu Điềm và Tuyết Cầu   tới công viên thì điện thoại  reo lên.
Cô  thấy tên  gọi thì ngẩn .
Người gọi đến là Đoàn Tiêu.
…
Cô ngây  ba bốn giây, lập tức trở nên luống cuống, phản ứng đầu tiên là tại    gọi cho cô? Cô nên dùng cách gì để ? Cô nên  gì đầu tiên? Mau  điện thoại , đồ ngốc , sắp tắt  kìa!
Sở Tiểu Điềm hít sâu,  máy: “A lô?”
“Đang ở bên ngoài?”
“ ,  đang  dạo với Tuyết Cầu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/lam-nung-la-uu-diem/chuong-39.html.]
“Vậy ?” Đầu dây bên   yên tĩnh, chỉ  giọng  trầm thấp từ tính của  đàn ông, men theo dòng điện truyền  lỗ tai cô: “Thật trùng hợp,  và Karl cũng đang dạo bộ.”
Trong đầu Sở Tiểu Điềm lập tức xuất hiện hình ảnh  đầu tiên gặp ,  đang nghỉ ngơi trong xe, Karl canh giữ ở bên cạnh.
Nếu   cô và Tuyết Cầu  phiền sự yên tĩnh đó, chắc nó sẽ là một hình ảnh  ấm áp, tình cảm.
Đổi  là Tuyết Cầu, nó sẽ  yên tĩnh canh giữ cô. Tuyết Cầu  nghịch ngợm, yên lặng  bao lâu sẽ  quậy phá, hơn nữa   chuyện gì thì nó sẽ  khắp nơi ngửi  ngửi ,  nhặt đồ để ăn. Đây  lẽ chính là thói quen để  lúc nó còn lang thang, cô và Lạc Bắc Sương sửa  lâu vẫn  sửa .
“Karl vẫn khỏe chứ?”
“Nhớ nó  ?” Đoàn Tiêu hỏi.
Không  tại   thấy câu hỏi  cô cảm thấy tai  bỗng nóng lên: “Cũng nhớ lắm…   Tuyết Cầu đó.”
Tuyết Cầu nghiêng đầu, trưng  bộ mặt vô tội, Sở Tiểu Điềm lè lưỡi với nó.
Tuyết Cầu há miệng, cũng học cô lè lưỡi, Sở Tiểu Điềm suýt bật   tiếng.
“Vậy thì để bọn chúng chào hỏi  .”
Anh  dứt lời, trong điện thoại yên tĩnh truyền đến tiếng sủa trầm thấp, là tiếng sủa gâu của Karl, hơn nữa dường như còn là sủa  trong điện thoại.
Sở Tiểu Điềm ngẩn ,  Tuyết Cầu một cái, khom   với nó: “Tuyết Cầu, em sủa một tiếng.”
Tuyết Cầu lè lưỡi, vui vẻ vẫy đuôi.
“Đừng chỉ  chị vẫy đuôi, sủa một tiếng , chỉ một tiếng thôi.” Sở Tiểu Điềm nhỏ giọng dụ dỗ: “Nể mặt  mà,  nể mặt chị cũng  nể mặt Karl chứ,   là chó bảo vệ  lợi hại đó, em gọi tiếng  xem nào?”
Tuyết Cầu cho rằng cô đang chơi đùa với , nó lắc lư cái đầu, nhưng  sủa là  sủa.
Một phút , giọng  của Đoàn Tiêu truyền tới: “Karl là con cái.”
Sở Tiểu Điềm: “...” Con cái thì cũng là Boss!
Đoàn Tiêu im lặng một lát  : “Con chó  của cô đúng là  nên  lời chút .”
Sở Tiểu Điềm  , thực  Tuyết Cầu cũng  lời lắm,   nghịch ngợm thôi nhưng nó  thể so sánh với những con ch.ó  trải qua huấn luyện.
Cô vẫn  lên tiếng   Đoàn Tiêu : “Đứng im tại chỗ, năm phút.”