Đoàn Tiêu ngẩng đầu  bọn họ, lạnh lùng : “Hai  các , lăn xuống đây cho !”
Hai  gấp đến cả thời gian xuống lầu cũng  dám chậm trễ, trực tiếp nhảy từ cửa sổ tầng hai xuống . Chuyện  quá dễ dàng với vệ sĩ đặc chủng  trải qua huấn luyện như họ, nhưng sắc mặt của họ thì  nhẹ nhõm chút nào,  nào  nấy ủ rũ chạy tới  thẳng tắp, mắt  thẳng,   là dáng vẻ của một  lính  qua đào tạo.
Thực  bọn họ   dám  sắc mặt của Đoàn Tiêu nữa, Đoàn Tiêu  ít khi nổi giận nhưng chỉ cần   nghiêm mặt, đám   sợ trời  sợ đất  đều  hoảng loạn tột độ.
“Nhiệm vụ kết thúc , đều rảnh rỗi   việc gì  hả?” Đoàn Tiêu lạnh lùng : “Ném đồ  đầu  ,  gây  án mạng ?”
Đồ ném xuống là một cuốn sách, hơn nữa còn là bìa cứng, trong sân phía bên , ngoại trừ nhân viên dọn vệ sinh  thì con gái ở đây cũng  bản lĩnh  , mà hôm nay thì khác, bọn họ suýt ném trúng một cô gái yếu đuối   năng lực phòng  và tự vệ. Nếu như ném trúng, dù  xảy  chuyện tồi tệ nhưng  thể gây chấn động não.
Vừa  hai   thấy cô gái bên cạnh Đoàn Tiêu thì   gây  chuyện . Họ cũng    chuyện Sở Tiểu Điềm giúp Dương Thiệu Quang, hơn nữa quan hệ của cô gái  và Sếp Đoàn cũng  .
Hai  ngượng ngùng cúi đầu: “Xin , bọn  thật sự  cố ý.”
Triệu Huy chạy tới: “Sếp, chuyện gì thế?”
Triệu Huy là phó đội trưởng đội vệ sĩ của Long Phong Đặc Vệ, hai   đều là cấp  của  .
Đoàn Tiêu nghiêm mặt,  lên tiếng.
Một trong hai  đỏ mặt, : “Xin ,   bọn  đùa nghịch ,  cẩn thận ném cuốn sách xuống , suýt ném trúng cô gái .”
Triệu Huy  Sở Tiểu Điềm,   cuốn sách trong tay Đoàn Tiêu, bỗng chốc tức giận,  tới đập  đầu bọn họ một cái, trách mắng: “Một cuốn sách cũng cầm  chắc.  thấy các  đừng  vệ sĩ nữa, về quân đội  lính mới, luyện tập  !”
“... Xin  đội trưởng Triệu.”
Triệu Huy  tư thế  đánh bọn họ: “Xin    tác dụng gì? Nên xin  ai, trong lòng mấy   rõ ? Hả?”
Vừa  Sở Tiểu Điềm chỉ ngơ ngác một lúc, nhưng khi cô  thấy trong tay Đoàn Tiêu cầm sách gì, mới thật sự ngẩn .
Bìa cuốn sách  cô  quen thuộc, là cuốn “Hung Đồ” mà năm ngoái cô xuất bản, hơn nữa còn là bìa cứng phiên bản hiếm!
Lúc  cô cũng thường xuyên  thấy bên ngoài   cầm sách của   hoặc    thảo luận  tàu cao tốc, thậm chí  một  thời gian bộ đầu tiên của “Cuốn sách kinh dị” nổi tiếng  mạng, ngay cả đồng nghiệp ở công ty cũ của cô cũng .  hiện giờ  thấy cuốn sách   Đoàn Tiêu cầm, cô  cảm giác   nên lời.
Cô   lấy cuốn sách trong tay  , để  đừng , hoặc là…   suy nghĩ của  về cuốn sách  như thế nào?
 cho dù là kiểu nào, cô đều cảm thấy ngại ngùng!
“Xin !” Hai   xin  với Sở Tiểu Điềm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/lam-nung-la-uu-diem/chuong-45.html.]
Có lẽ  quen lớn tiếng xin  cấp , nên Sở Tiểu Điềm  giật  bởi giọng  lớn tiếng của bọn họ.
“Lớn tiếng như thế  gì!” Triệu Huy tức giận : “Không thấy dọa   giật   ?”
Sở Tiểu Điềm: “...”
Thực , Triệu Huy mới là  lớn tiếng nhất.
Sở Tiểu Điềm cảm thấy, đây   là trùng hợp, hoặc là ý trời. Nói  chừng là do duyên phận nên cuốn sách    định sẵn  bay về phía cô… Phải  rằng đây là thứ mà cô  thức vô  đêm để   đó.
Nghĩ đến đây, lòng cô  lạnh, sắc mặt cũng trắng bệch.
“Không  chứ, cô Sở.” Triệu Huy  đầu, lập tức đổi mặt, dịu dàng hỏi: “Dọa cô sợ  ?”
“À…   , thật sự  !” Sở Tiểu Điềm lắc đầu: “Không  đập trúng ,   ,  trách họ.”
Cô lặng lẽ  cuốn sách trong tay Đoàn Tiêu, đương nhiên  cũng chú ý thấy ánh mắt của cô: “Sao thế?”
Sở Tiểu Điềm do dự: “Cuốn sách …”
“Tuyệt đối  tịch thu.” Triệu Huy quyết đoán : “Sếp, đưa cho em ,     em nhất định sẽ canh chừng kỹ bọn họ,  để bọn họ  sách lung tung.”
Đoàn Tiêu đưa sách cho  : “Nên phạt như thế nào,  tự quyết định.”
Triệu Huy nhận lấy cuốn sách,   chỉ  hai   : “Mỗi  chạy hai mươi vòng quanh sân huấn luyện. Không chạy xong,   phép ăn tối!”
“Vâng!”
Bọn họ   khỏi, Sở Tiểu Điềm thở phào: “Vừa … Cảm ơn , nếu     chắc  u đầu .”
Cô  xong thì cảm thấy rợn tóc gáy,  kìm  mà đưa tay xoa đầu.
Từ nhỏ mái tóc của cô  , tóc dài cũng dày và bồng bềnh, xõa  , khiến gương mặt của cô trông  nhỏ nhắn. Sau khi  cô xoa, vài sợi tóc dựng lên.
Biết  cú đó   ném trúng đầu cô, mà là mặt cô… Vậy thì càng đáng sợ hơn.
Đoàn Tiêu : “Người u đầu là bọn họ, sẽ   cô.”
Sở Tiểu Điềm nhớ đến cú đánh l*n đ*nh đầu hai  họ của Triệu Huy, quả thực  thôi  thấy đau.