Giây tiếp theo, Sở Tiểu Điềm  thấy tiếng sủa đầy khí thế của Karl: “Gâu…”
Trong đầu cô lập tức xuất hiện dáng vẻ Karl ngẩng đầu sủa đầy oai phong.
Tuy rằng cô vẫn còn  sợ, nhưng cảm giác sụp đổ, hoảng sợ đến cực độ  bỗng nhiên giảm   nhiều.
“Sở Tiểu Điềm.” Anh chợt gọi tên cô.
Tim Sở Tiểu Điềm đập một cái: “Hả?”
“Điện thoại  sắp hết pin , đợi sạc pin xong,  sẽ gọi  cho cô.” Anh : “Bây giờ cô nhắm mắt , đừng nghĩ ngợi gì cả, lát nữa  gọi cho cô.”
“... Được.”
Điện thoại truyền đến tiếng tút tút, trái tim Sở Tiểu Điềm trống rỗng, cô  lời nhắm mắt .
Bảo cô đừng suy nghĩ gì cả là điều  thể nào, chuyện mà cô giỏi nhất chính là tưởng tượng  các thứ kỳ quái  những lúc một  yên tĩnh. Tình huống hiện giờ là lúc trí tưởng tượng của cô sôi nổi nhất, nhưng  cách nào  .
 kỳ lạ là khi cô nhắm mắt , trong đầu  nghĩ đến lời    của Đoàn Tiêu.
Giọng  bình tĩnh và trầm thấp của  tựa như mang theo sức mạnh khó  thành lời, tiêu diệt  bộ những yêu ma quỷ quái ẩn nấp trong bóng tối, dù  hề tồn tại nhưng  khiến   hoảng sợ tột độ .
Cũng   trôi qua bao lâu, cô vẫn  hề thấy buồn ngủ, nhưng  bình tĩnh hơn  nhiều.
Bỗng nhiên điện thoại cô rung lên, cô vội vàng  máy: “... A lô?”
“Còn sợ ?”
“Sợ.” Cô khịt mũi: “ đỡ hơn  nãy nhiều .”
“Vậy ?”
Sở Tiểu Điềm “ừ” một tiếng, bởi vì    một trận, nên lúc  chuyện vẫn còn giọng mũi: “Anh đang  gì thế?”
Có  … Làm phiền  quá  ?
Cô    câu , bởi vì đây là điều  hiển nhiên. Nửa đêm nửa hôm gọi điện cho     sợ, nếu   quan hệ  , điện thoại   tắt từ lâu .
 Đoàn Tiêu  kiên nhẫn.
Chắc  đang  đường, cô  thấy tiếng bước chân vững vàng và tiếng thở của .
“Dương Thiệu Quang  tỉnh ,     cảm ơn cô.”
“Anh  đỡ chút nào ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/lam-nung-la-uu-diem/chuong-49.html.]
“Đỡ nhiều .”
“Vậy thì .” Cô  ngại ngùng: “Thực   cần cảm ơn , khi đó  nhiều  đều  giúp, hơn nữa …  cũng vì  thấy   là  của Long Phong Đặc Vệ, nên mới  chút do dự  qua đó. Nếu là  , chắc  cũng sẽ sợ hãi.”
“Đương nhiên là  cảm ơn cô . Nếu   cô liên tục  chuyện  khi   hôn mê, khi đó    chống đỡ    còn là một chuyện khác.”
Tuy rằng phát s.ú.n.g đó  b.ắ.n trúng chỗ hiểm, nhưng nếu  kịp thời áp dụng biện pháp kịp thời thì mất m.á.u quá nhiều mà choáng cũng  nguy hiểm.
“Thực  cô  dũng cảm.” Đoàn Tiêu bỗng : “Còn nhớ hôm ở bệnh viện ?”
“Nhớ.”
Có lẽ cô mãi mãi  quên  chuyện đáng sợ trong bệnh viện .
“Thứ đáng sợ hơn cả ma cô cũng  gặp qua .” Anh .
Có đôi khi, lòng  là thứ còn đáng sợ hơn cả ma quỷ.
 như Shakespeare  , địa ngục trống rỗng, ma quỷ ở nhân gian.
“ …” Sở Tiểu Điềm nhỏ giọng : “  vẫn  kìm  nỗi sợ…”
“Cô ở phòng 1137 ?”
“ .” Sở Tiểu Điềm còn  phản ứng     : “Ba phút , cô  mở cửa.”
Sở Tiểu Điềm ngẩn .
Từng giây từng phút trôi qua, trái tim cô cũng đập điên cuồng theo.
Thực  cô  khó tưởng tượng ba phút  sẽ xảy  chuyện gì, giống như Đoàn Tiêu  cô đợi năm phút và cô đợi  Trình Nhượng đến.
 sự mong chờ trong vô thức  càng khiến   hồi hộp.
Khoảng hai phút , Sở Tiểu Điềm chần chừ : “... Anh Đoàn?”
“ đây.”
Trái tim Sở Tiểu Điềm bỗng thả lỏng.
Không  gì khiến cô yên tâm hơn hai chữ  nữa.
“Đến giờ .” Cô dè dặt : “  thể,  thể mở cửa  ?”
“Mở .”