Người   tiếng sủa hung dữ của Karl dọa cho lùi về  mấy bước, thiếu tự nhiên  Sở Tiểu Điềm: “Không    em    hả?”
Sở Tiểu Điềm: “Đó là vì nãy  quên mất một chuyện.”
Người : “Chuyện gì?”
Sở Tiểu Điềm: “Chuyện  là kẻ mù đường.”
Người : “...”
Thực  con đường cô chỉ là chính xác, nhưng  đàn ông   đòi phương thức liên hệ, còn nở nụ  trông  hèn hạ, loại   chắc cũng    đàng hoàng gì, cũng may   Karl hung dữ dọa  mất, lúc  còn  còn  đầu  .
Karl vẫn  chằm chằm, cho đến khi  đó  xa mới  đầu .
“Cảm ơn em nha, Karl.” Sở Tiểu Điềm sờ đầu nó.
Hôm nay Đoàn Tiêu  lái xe của  đến, tài xế xuống xe mở cửa, Sở Tiểu Điềm đang định khom  lên xe, tài xế đề phòng cô  đụng đầu,  đặt tay phía  của cô.
“Cảm ơn.”
Sở Tiểu Điềm cho rằng Đoàn Tiêu  ở ghế lái phụ,  ngờ   phía , cô bỗng ngẩn .
“Karl  ?”
“Ghế lái phụ.” Đoàn Tiêu mặt  biểu cảm .
Thực   gian trong xe  rộng, Sở Tiểu Điềm  gầy, cô  lên xe, Karl cũng chui   bên chân cô, ghé đầu tới  mặt Đoàn Tiêu.
Đoàn Tiêu sờ đầu nó, tiện khen một câu: “Ngoan.”
Sở Tiểu Điềm  hỏi chuyện tối qua, nhưng    mở miệng thế nào.
Chắc Đoàn Tiêu  hề  để cô , cho nên khi đó mới tắt máy.
“Tối qua cũng may  Karl… Cảm ơn  để nó ở  với .”
Gương mặt Đoàn Tiêu   biểu cảm gì: “Ngủ thế nào?”
“Cũng .”
Đoàn Tiêu nghiêng đầu  cô.
Hôm nay cô trang điểm nhẹ nhàng, cũng   quầng thâm mắt, nhưng đáy mắt  chút tơ m.á.u cho thấy chất lượng giấc ngủ của cô tệ thế nào.
Chất lượng giấc ngủ của một  sẽ cho  trạng thái tinh thần và sức khỏe của    , tình trạng mất ngủ của Sở Tiểu Điềm  kéo dài  lâu , đây cũng là một trong những nguyên nhân thể chất của cô yếu như .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/lam-nung-la-uu-diem/chuong-53.html.]
“Tổng giám đốc Đoàn, bây giờ về công ty ?” Tài xế hỏi.
Đoàn Tiêu hỏi Sở Tiểu Điềm: “Cô   ,  địa chỉ.”
Lúc  Sở Tiểu Điềm mới nhớ  bản  còn   châm cứu: “  đến bệnh viện Dương Quang.”
Bệnh viện  cách chỗ   gần, cuối tuần cô   hai mươi phút là tới nơi, đúng lúc xe cũng tiện đường.
“Đi bệnh viện  gì?”
“Đi châm cứu.”
Nói xong hai chữ châm cứu, cô  cảm nhận  nỗi đau kim đ.â.m  ,  kìm  mà run lên.
Thực  châm cứu  đau lắm, nhưng bởi vì cô nhát gan,  nhạy cảm, mỗi  đều  căng thẳng nên nỗi đau  cũng to lên gấp nhiều .
Đoàn Tiêu  chau mày: “Cô   thế?”
“Chỉ là  mất ngủ, châm cứu  thể cải thiện giấc ngủ một chút.”
“Mất ngủ bao lâu ?”
“Khoảng… Hai ba năm .”
Bắt đầu từ khi  bộ đầu tiên của “Cuốn sách kinh dị”, tình trạng giấc ngủ của cô vẫn  , từ từ hình thành suy nhược thần kinh, chất lượng giấc ngủ  tệ. Có khi cả đêm cô ngủ  ,  khi ngủ sẽ gặp ác mộng, chỉ một tiếng động nhỏ cũng  cô thức giấc, cho nên hai năm nay cân nặng của cô  giảm   nhiều, gương mặt búp bê thời thiếu nữ   mất , cằm cũng nhọn .
Đoàn Tiêu: “Nguyên nhân?”
Còn   vì cô nhát gan  .
Cô  thầm trong lòng, nhưng ngoài miệng  thể  như , nếu  hình tượng nhát gan của cô sẽ  thể xoay chuyển  nữa…
Cô suy nghĩ  : “Chắc vì nghĩ quá nhiều, thường xuyên gặp ác mộng, cho nên mãi  ngủ ngon .”
Thực    cũng  sai, cô quả thật là nghĩ quá nhiều, tưởng tượng quá lợi hại, cộng thêm   cùng lúc  việc và  truyện, gần như   ngày nào  ngủ no giấc, đến cuối cùng hại bản   suy nhược thần kinh.
Sở Tiểu Điềm dụi mắt, tối qua Karl ở chung thì cô ngủ  một lúc, nhưng giấc ngủ mấy tiếng đồng hồ  vẫn  thể bù đắp  những thứ cô thiếu.
“Tổng giám đốc Đoàn, đến .”
Sở Tiểu Điềm vội vàng thu  cơn ngáp  mới há miệng  một nửa: “Cảm ơn   đưa  tới đây, đợi  châm cứu xong sẽ đến thăm Tuyết Cầu.”
Đoàn Tiêu  lên tiếng, chỉ gật đầu với cô.