Ngoại trừ Lạc Bắc Sương và Úy Lam,  ai  mỗi tối cô khó ngủ như thế nào. Lạc Bắc Sương là  bạn duy nhất quan tâm đến cô nhất, còn Úy Lam là tự  phát hiện .
Bí mật , cô cũng  từng  cho  khác , cũng  ai  cô nhẫn nhịn cực khổ thế nào.
“Được , cây cuối cùng  đó.”
Từ đầu đến chân, đùi và mu bàn tay của Sở Tiểu Điềm đều  kim châm, giờ cô trở thành nhím thật .
Cô thở phào, nhưng vẫn  thả lỏng , bởi vì còn  truyền điện lên cây châm.
“Hay là chỉnh nhỏ  một chút cho em?”
“Không cần  ạ!”
Đợi đến khi Sở Tiểu Điềm cảm thấy tê tê mới thật sự là bắt đầu.
“Vẫn là hai mươi phút.” Bác sĩ Lưu  đầu  Sở Tiểu Diềm một cái, thấy cô  mở mắt, miệng  mím , bàn tay  châm cứu  co   ngực, trông giống như một động vật nhỏ đáng thương.
Tuy rằng bác sĩ Lưu còn  trẻ, nhưng vẫn cảm thấy  đau lòng khi  thấy dáng vẻ  của cô. Lúc đầu, khi  mới gặp Sở Tiểu Điềm, cô  cho rằng cô chỉ là một cô gái mười bảy, mười tám tuổi, gương mặt non nớt búng  sữa,  thể do áp lực thi cử dẫn đến suy nhược thần kinh, nhưng nào ngờ cô  hơn hai mươi tuổi , áp lực cũng là đến từ công việc.
“Đừng cứng ngắc như , thả lỏng chút,  gì thì gọi chị nhé.”
Sở Tiểu Điềm  dám gật đầu, cô cử động miệng: “Vâng ạ, cảm ơn chị.”
Thực  một tay của cô  thể cầm điện thoại chơi, nhưng bởi vì quá căng thẳng, cánh tay bên cạnh  đè  dám cử động,  động sẽ cảm thấy ảnh hưởng đến kim  , cô chỉ đành giữ tư thế , nhắm mắt  đếm thời gian.
Không  trôi qua bao lâu, trong tai cô truyền đến tiếng bước chân, dường như còn là tiếng bước chân  quen thuộc.
Cô mở hé mắt,  thấy đôi bốt quân đội chất liệu cứng xuất hiện  cửa và dừng  ở đó một lát.
Cô ngẩn ,  lên  chính là đôi chân thon dài của  đàn ông, tà áo sơ mi  nhét  trong lưng quần, phác họa  phần hông gầy nhưng cơ bắp rắn chắc.
Có thể mặc áo sơ mi, quần và bốt quân đội  mà còn khí thế như , Sở Tiểu Điềm chỉ thấy mỗi  Đoàn Tiêu.
Cô bỗng hoảng hốt, cảm thấy bản   ảo giác , cho nên cô mở to mắt, ngơ ngác  .
Cô   dáng vẻ hiện giờ của  trông như thế nào, nghĩ đến tư thế  nghiêng, cả   kim cũng   chỗ nào, cơ thể cô trở nên cứng ngắc.
Trước giường  một cái ghế, Đoàn Tiêu kéo nó tới,  xuống: “Cảm thấy thế nào?”
“Tạm… Tạm .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/lam-nung-la-uu-diem/chuong-55.html.]
Thực    chút nào, với tư thế hiện giờ của cô, cô hận  thể xé  một khe hở  ga giường chui  trong.
  thực tế cô  dám cử động chút nào,  đỉnh đầu  là kim châm, chân cũng tê .
“Chẳng  …   ?”
Để tiện châm cứu nên cô mặc áo lông và chân váy, tà váy kéo lên tới bắp chân, từ bắp chân trắng trẻo đến ngón chân đều là sắc trắng mịn màng.
Cây kim  chân   đ.â.m  nơi nhạy cảm nhất, đầu ngón chân cô co quắp , còn thỉnh thoảng run lên.
Ánh mắt của Đoàn Tiêu dừng  ở cây kim  chân của cô một chút, khẽ : “Karl  yên tâm về cô, bảo  tới xem thử.”
Nếu như để đám Triệu Huy, Trình Nhượng  thấy, chắc cả đầu đều là dấu chấm hỏi mất. Sếp của bọn họ, từ khi nào mà   chuyện  nhạt nhẽo ? Hơn nữa, lúc  còn  nghiêm túc!
 Sở Tiểu Điềm tin , bởi vì khi cô rời   cảm nhận  Karl  cô với ánh mặt   nỡ.
“Karl còn ở bên ngoài đợi  ?”
“ .”
“ còn  chờ mười mấy phút nữa…”
Đoàn Tiêu nhấc tay  đồng hồ, ung dung : “Không vội.”
Sở Tiểu Điềm chớp mắt.
Toàn  cô cũng chỉ  mắt là  thể chuyển động mà thôi.
 kỳ lạ là cảm giác căng thẳng  của cô  đỡ hơn  nhiều,  lẽ vì Đoàn Tiêu ở đây, trong  khí đều là  thở mạnh mẽ khiến   yên tâm của .
Giống như chỉ cần   ở đây, yêu ma quỷ quái, đau đớn  hồi hộp căng thẳng gì đó đều biến mất hết.
Cơ thể cô dần thả lỏng một chút, bàn tay vốn nắm nhẹ thành nắm đ.ấ.m cũng buông lỏng .
Cô lặng lẽ  góc mặt nghiêng của  đàn ông,  cúi đầu, ánh mắt   chạm  mắt cô.
Con ngươi của Sở Tiểu Điềm run lên, cô vội vàng nhắm mắt .
… Không  gì  hổ hơn việc  trộm    tóm  cả!