“Được.”
Suốt đường  Trình Nhượng thấy vẻ mặt cô   bình thường, vẫn luôn cụp mắt  điện thoại, nhưng  như  xem gì cả, chỉ ngẩn ngơ trong vô thức.
Anh     lúc  Sở Tiểu Điềm  tâm sự nặng nề, nhưng cô   .
Trình Nhượng  hỏi cô nữa, lái thẳng xe đến  lầu chung cư, lúc  Sở Tiểu Điềm mới chợt phát hiện .
“Anh Trình.”
Trình Nhượng lấy  tinh thần, cảm thấy chắc hẳn cô  chuyện quan trọng   ,   vội vàng trả lời: “Ơi.”
“Em  hỏi  một vấn đề.” Sở Tiểu Điềm dường như  chần chừ: “Trả lời tùy tiện với em là .”
“Em  .”
“Nếu    nhiều tiền,  sẽ đột nhiên chuyển  tiền  cho  mà  quan tâm  lúc nào, hoặc là trong tình huống nào?”
Cô  tùy tiện trả lời là , nhưng Trình Nhượng  thể nào trả lời đại. Anh  suy nghĩ một lúc  mới : “Nếu  nhận  một nhiệm vụ  quan trọng,  thể  , mà còn  nguy hiểm, hoặc là… Anh gặp nguy hiểm gì đó, chẳng hạn như kẻ thù đuổi giết,     thể sắp  c.h.ế.t .”
Vốn dĩ Sở Tiểu Điềm đang nghiêm túc lắng , khi  đến cuối cùng thì sắc mặt của cô bỗng trở nên trắng bệch.
Trình Nhượng nhận  gì đó, vội vàng : “Đương nhiên, cũng  khả năng là  trúng độc đắc,   kiếm  một  tiền lớn, hoặc là cảm thấy áy náy với  đó,  chuyển tiền cho  đó, để  đó sống  một chút, cũng  xem tình huống.”
“... Em  .” Đọc Full Tại
Trình Nhượng cẩn thận : “Anh chỉ tùy tiện trả lời thôi, em đừng cho là thật nha, Tiểu Điềm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/lam-nung-la-uu-diem/chuong-60.html.]
Sở Tiểu Điềm gật đầu.
Trình Nhượng vẫn  yên tâm lắm,  cô bước  chung cư,  lấy điện thoại gọi cho Đoàn Tiêu.
“Sếp, nhiệm vụ  thành,   về nhà .” Trình Nhượng : “Có điều, em thấy cô    vui, cũng      xảy  chuyện gì   .”
Đối với Sở Tiểu Điềm mà , quả thực  xảy  chuyện  nghiêm trọng.
Thực , từ năm cô mười mấy tuổi, cứ mỗi cuối tháng tài khoản ngân hàng của cô sẽ nhận  một khoản tiền, đó là tiền bố cô chuyển cho cô.
Từ nhỏ bố cô   yêu thương nuông chiều cô, những đứa trẻ của gia đình khác  gì cô đều , bọn chúng  , ông cũng sẽ nghĩ cách để đáp ứng con gái, cho dù đến cuối cùng ông và  ly hôn, ông  nước ngoài nhưng cứ cách một tháng là ông chuyển tiền  tài khoản cho cô.
Trong ấn tượng của cô, thực  tình cảm của bố   hẳn là  , hai  họ  từng cãi , cũng  xảy  bất cứ tranh chấp nào.  cũng chính vì quá tôn trọng  như khách mà tình cảm của hai  luôn ở trong trạng thái  nóng  lạnh.
Cho đến một năm , việc  ăn của bố cô xảy  sự cố ngoài ý . Cộng sự của ông ôm tiền bỏ trốn, ông   lấy gần hết tài sản  tên  để trả nợ. Khi đó,  cô cũng  rời bỏ, giúp đỡ ông và   lấy một lời oán trách. Cô   ,  cô vẫn  yêu bố.
Lúc đó, mặc dù điều kiện gia đình giảm sút  nhiều, nhưng cô vẫn luôn cho rằng tình cảm của hai   lẽ trong cái rủi  cái may mà trở nên   hơn.
Cho đến cuối cùng hai  vẫn ly hôn.
Đến bây giờ cô vẫn nhớ rõ, ngày bố cô chuẩn  rời   ôm lấy cô, sờ tóc cô và  cô : “Cục cưng, cho dù   bố ở , con  nhớ kỹ, bố mãi mãi yêu con.”
Từ đó về , cô  còn gặp ông nữa, nhưng mỗi tháng trong tài khoản ngân hàng của cô đều  thêm một khoản tiền. Lúc đầu chỉ   ít, giống như tiền tiêu vặt mỗi tháng mà ông cho cô lúc nhỏ, cô  khi đó ông cũng  khó khăn, cho nên chủ động đề nghị ông   đừng chuyển tiền cho cô nữa, nhưng ông cố chấp   như , Sở Tiểu Điềm cũng hết cách.
Sau , ông gửi email cho cô,  cô  việc  ăn của   khởi sắc, tiền chuyển cho cô cũng dần nhiều thêm.