Địa chỉ mà cô  là khu vực nhà giàu nổi tiếng, vì  tài xế còn tò mò hỏi một câu: “Cô gái, cô về nhà  là?”
“Tính là về nhà .”
Người mà  cô tái hôn là một doanh nhân, tên là Du Chính Văn, cũng từng  một đời vợ, vợ  của ông   qua đời vì bệnh tật, để  một cặp song sinh còn nhỏ tuổi. Ông  đối xử với Sở Tiểu Điềm cũng  , nhưng dù  cô cũng   trẻ con,  ít khi về đây ở.
Tài xế đậu xe  cửa biệt thự thì   cách nào  trong nữa, cô  xuống xe   thấy chiếc xe Porsche màu xanh dương dừng ở  cửa, Lương Ngọc ló đầu  khỏi xe: “Điềm Điềm, mau lên xe, bên ngoài nắng c.h.ế.t mất.”
“Mẹ!” Sở Tiểu Điềm chạy lên  ôm lấy bà.
Năm nay Lương Ngọc  hơn bốn mươi tuổi, nhưng vẻ ngoài trông nhỏ hơn tuổi thực tế mười mấy tuổi, làn da và  hình đều  chăm sóc kỹ lưỡng, Sở Tiểu Điềm trông trẻ như  cũng  nguyên nhân do gen.
“Ngoan, con gái    gầy  .” Lương Ngọc sờ mặt Sở Tiểu Điềm,   còn sờ  ít thịt, bây giờ  , cũng chỉ nhéo   tí xíu thịt mà thôi: “Sau khi cúp điện thoại,   bảo giúp việc  chợ mua rau,   lúc  về nhà  cơm ăn, đều là món con thích đó. Lần  con về ở lâu một chút, ở nhà bồi bổ , dù  cũng từ chức ,   ?”
Thực , đối với việc Sở Tiểu Điềm từ chức  , Lương Ngọc  quan tâm, bà cũng  cô thích  tiểu thuyết, nhưng  mới  nghiệp   truyện full time thì cũng   lắm. Có điều, bà cũng   , hai công việc đối với Sở Tiểu Điềm mà  thực sự áp lực quá lớn, từ chức cũng , dù  cũng     một năm ,    tìm công việc cũng dễ.
Nhà họ Du là một biệt thự ba tầng,  sân vườn. Sau khi Sở Tiểu Điềm  nhà thì cảm thấy lạ lẫm,  ba tháng  cô  về đây .
“Em trai và em gái con chơi cả buổi chiều mệt , giờ đang ngủ,  mua ít đồ cho con, lên xem thử .”
“Mẹ, con  chút chuyện  hỏi .”
“Chuyện gì?”
Sở Tiểu Điềm  do dự, nhưng vẫn mở tin nhắn  đưa cho bà xem, Lương Ngọc  thấy thì ngẩn : “Bố con chuyển cho con ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/lam-nung-la-uu-diem/chuong-62.html.]
Sở Tiểu Điềm gật đầu: “Ông   từng chuyển nhiều tiền như  cho con. Trước  nhiều nhất cũng chỉ mấy chục nghìn tệ, con lo lắng  khi nào ông  xảy  chuyện gì  .”
“Chắc   .” Lương Ngọc chau mày : “Bố con là   đầu óc, dựa  bản lĩnh của ông ,  ngóc đầu lên   chuyện gì khó. Con đừng suy nghĩ lung tung, đôi khi một tháng chú Du của con còn kiếm  nhiều hơn chỗ ,   chừng bố con  mới   một cuộc  ăn lớn, nên chuyển chút tiền tiêu vặt cho con.”
Sở Tiểu Điềm: “... Tiền tiêu vặt  cũng dọa  quá . Con gửi email cho ông  cũng  trả lời. Mẹ,  còn phương thức liên lạc của những  bạn   của ông  ?”
Quê của bố cô ở  xa,    ít, cũng  thường xuyên liên lạc, ông   nhiều năm như , những  bạn lúc  cũng  còn liên lạc gì nữa.
Lương Ngọc lắc đầu: “Không , hai năm nay  cũng   tin tức của ông . Con đừng lo lắng, bố con  ăn đàng hoàng. Nếu đây là  tiền kiếm một cách  rõ ràng, ông  cũng  thể nào cho con . Vả ,   nhờ  bạn ở nước J  ngóng .”
“Vâng ạ.” Đọc Full Tại
Sở Tiểu Điềm  lo lắng nguồn gốc của  tiền, cô đương nhiên  con  của bố , cô chỉ lo lắng ông xảy  chuyện gì nên mới đột nhiên chuyển nhiều tiền như thế cho cô.
Đến giờ ăn cơm, Du Chính Văn về , cặp sinh đôi cũng  thức dậy, từ  lầu  xuống, bắt đầu nghịch ngợm khắp nơi.
Du Chính Văn mỗi tay tóm một đứa: “Hai đứa tụi con, chào chị ?”
Cặp sinh đôi chỉ mới năm tuổi, đang là lúc ham chơi, bọn chúng   tình cảm gì với Sở Tiểu Điềm, nên gọi tùy tiện một tiếng “Chị”  bắt đầu ôm đồ chơi, chạy lung tung.
Thực  Sở Tiểu Điềm  ngượng ngùng, em trai em gái còn nhỏ tuổi, mà cô và Du Chính Văn    tình cảm gì. Lúc ăn cơm, cô  bên cạnh Lương Ngọc, em gái cũng  cạnh Lương Ngọc, còn em trai thì  cạnh bố.
Lương Ngọc  lo cho cặp sinh đôi ăn cơm, tuổi của Sở Tiểu Điềm thì  cần chăm sóc nữa.