“Cậu  thể điều tra địa chỉ IP của email ? Tớ   ông  đang ở .”
“Được.”
Tốc độ của Lạc Bắc Sương  nhanh,  khi cô  đăng nhập  email của cô,  đến mười phút  gọi  cho cô.
“Tiểu Điềm,  cảm thấy ông  ở ?”
“Ở thủ đô của nước J ? Hoặc là  biển? Không kiểm tra  ?”
“Không.” Giọng điệu của Lạc Bắc Sương  nặng nề: “Hiện giờ ông    khả năng đang ở một thành phố của nước K.”
Sở Tiểu Điềm giật  : “Nước K?”
Nước K là một quốc gia nhỏ gần biển, kinh tế ở đó  hề phát triển, hơn nữa  nhiều mặt đều lạc hậu. Khoảng thời gian ,  thời sự  trong nước còn xảy  bạo động,  nhiều  Trung Quốc đều  rút khỏi đó.
“Tạm thời  đừng nghĩ nhiều, bây giờ vẫn  chắc chắn gì cả,   bố  đến đó công tác  ăn, bây giờ đang  đường trở về nước J . Đợi thêm chút nữa , nếu   thì nghĩ cách .”
 cho dù Lạc Bắc Sương an ủi cô như , Sở Tiểu Điềm vẫn  thể nào bình tĩnh .
Cô  kìm  mà suy nghĩ bố ở đất nước xa xôi   gặp nguy hiểm gì   , hoặc là gặp chuyện ngoài ý  gì đó, ngay cả liên lạc cũng  liên lạc .
Buổi tối, Lương Ngọc gọi cô ăn cơm, cô   tâm trạng, vốn dĩ cô   với bà nhưng  do dự một lúc.
Mấy năm nay sức khỏe của Lương Ngọc    lắm,  thời gian   phẫu thuật  mới hồi phục. Tuy rằng hiện giờ Lương Ngọc đặt hết tâm trí  gia đình , nhưng bà và Sở Hàn Giang, từ phương diện khác mà , là  , cũng là bạn bè. Trong tình huống  chắc chắn, Sở Tiểu Điềm quyết định tạm thời   bà , tránh cho bà cũng lo lắng theo.
“Mẹ, bỗng nhiên con nhớ     đón Tuyết Cầu , bên đó còn   bạn tìm con  việc. Hôm nay con về  đây, một thời gian nữa con  đến thăm .”
Cô ở đây  thể nào yên tâm .
Lương Ngọc định giữ cô thêm hai ngày, nhưng thấy cô cố chấp  về, bà chỉ đành đồng ý.
“Có điều, hôm nay tài xế đưa khách về nhà vẫn   ,  là con đợi đến sáng mai  về?”
“Không cần  ạ, con tự về  .”
“Sao gấp gáp như .” Lương Ngọc nghi ngờ: “Có  con vội  gặp  nào ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/lam-nung-la-uu-diem/chuong-65.html.]
Sở Tiểu Điềm: “... Bị  phát hiện !”
Lương Ngọc trừng mắt: “Con   gặp ai?”
“Người trong lòng.” Sở Tiểu Điềm bình tĩnh .
Mười phút , Lương Ngọc nhét đầy quần áo mua cho cô và món ăn vặt mà bà kêu giúp việc   vali, vui vẻ đưa cô  cửa: “Lát nữa  chuyển ít tiền cho con. Con trở về  dạo phố với bạn  mua quần áo mới, đồ trang điểm gì đó , đừng suốt ngày mặc quần áo trắng đen  của con nữa. Mặc kệ  yêu đương   cũng nhất định  trưng diện cho bản  xinh ,  ?”
“Con   mà.”
Lương Ngọc đưa cô lên xe, Sở Tiểu Điềm  bước  xe, nụ   mặt lập tức biến mất.
Cô lục email,  hết tất cả email mà Sở Hàn Giang gửi cho cô từ đầu đến cuối.
Sở Hàn Giang vẫn  yêu thương cô,   dù là chuyện nhỏ nhặt, chỉ cần cô  vui thì thích gửi email cho ông. Ông luôn kiên nhẫn sắp xếp rõ ràng những phiền muộn của cô và dạy dỗ, an ủi, cổ vũ cô. Ngoại trừ việc ở bên cạnh cô , tất cả những việc mà bố  thể  cho con gái, ông đều sẽ  vì cô.
Sở Tiểu Điềm   kìm  mà gửi email cho ông: Bố ơi, con thật sự  nhớ bố, cũng  lo lắng cho bố. Nếu bố tiện thì gọi điện thoại cho con,   ạ?
Bên ngoài bỗng nhiên đổ mưa, hơn nữa còn mưa  nhỏ.
Sở Tiểu Điềm  giọt mưa bên ngoài cửa sổ, cô cho rằng    im  lặng tiếng,  ngờ hai tiếng , cô  xuống xe chuẩn  chạy tới phía  tránh mưa thì điện thoại đột nhiên vang lên.
Số điện thoại ở nước ngoài, Sở Tiểu Điềm lập tức  máy, giọng  căng thẳng, run rẩy: “A lô?”
Đầu dây bên  dường như tín hiệu  , truyền đến một chuỗi âm thanh hỗn tạp,    tiếng  chuyện của bất cứ ai.
“Bố, là bố ? Bố, là bố  ?”
Lại một chuỗi âm thanh tín hiệu  nhiễu ập đến, Sở Tiểu Điềm   âm thanh lộn xộn bên đó,  đấy là giọng  khàn đặc quen thuộc truyền tới: “Điềm Điềm , bố đây.”
Đã ba tháng  Sở Tiểu Điềm   thấy giọng  của ông, bỗng chốc trở nên kích động: “Bố, hiện giờ bố đang ở ? Con lo cho bố quá, bố   chứ?”
“Bố  , chỉ xảy  chút chuyện nhỏ thôi.”
Cho dù âm thanh  rõ ràng, nhưng Sở Tiểu Điềm vẫn   sự yếu ớt và mệt mỏi trong giọng  của ông. Tinh thần cô căng thẳng: “Bố, bố đang ở nước K hả? Có  bố gặp phiền phức gì  ?”
“Con gái của bố thông minh như  từ khi nào thế.” Sở Hàn Giang , nhưng    nó  miễn cưỡng: “Bố  giấu con, hiện giờ bố thực sự ở nước K, nhưng con  cần lo lắng, bố  nhanh sẽ trở về…”