Trong vòng tay ấm áp và vững chãi , rõ ràng cô nên bình tĩnh  ngay lập tức, nhưng khi   xong câu , cô   kìm  mà tóm lấy áo , vùi đầu  lòng   nấc lên.
Cảm xúc mất kiểm soát và nước mắt  dừng  khiến thể lực của cô gần như tiêu hao  . Khi Đoàn Tiêu dìu cô dậy, gần như   chống đỡ nửa  thể của cô.
“ đưa cô  về.” Đoàn Tiêu  với Quý Xuyên một câu.
Qúy Xuyên thấy tình trạng của Sở Tiểu Điềm   lắm, nhưng lúc    cũng  tiện hỏi gì nhiều, chỉ gật đầu : “Được,  tiễn hai .”
Bên ngoài vẫn còn đang mưa, Đoàn Tiêu cởi áo khoác khoác lên  Sở Tiểu Điềm, Quý Xuyên che dù giúp hai , đưa hai  lên xe.
Đoàn Tiêu tự lái xe tới đây, Sở Tiểu Điềm  sắp xếp  ở ghế lái phụ. Cô thực sự quá mệt mỏi ,  khi bình tĩnh  thì cả  rơi  trạng thái suy yếu, cô dựa  cửa sổ nhắm mắt .
Lúc cô đang chuẩn  ngủ, bỗng nhiên  thấy giọng  của Đoàn Tiêu: “Đừng ngủ.”
Cô cố gắng mở mắt , nghiêng đầu  .
Góc mặt nghiêng của  đàn ông vẫn lạnh lùng và tuấn tú,  tập trung  phía , chắc là phát hiện  Sở Tiểu Điềm đang   nên   sang  cô một cái.
Lần  Sở Tiểu Điềm  trốn tránh, vì   thể  rõ đôi mắt .
Là tĩnh lặng, là sâu thẳm, giống như  thể ôm trọn  thứ.
Cô bỗng dưng bình tĩnh hơn  nhiều, như đột nhiên quên mất  chuyện xảy  lúc  và   tại   mất kiểm soát, tại    òa.
 giây tiếp theo, những nỗi lo lắng đều  trở .
Mưa bên ngoài  lớn hơn một chút, trong xe yên tĩnh như một thế giới khác.
Trong xe mở điều hòa, Đoàn Tiêu chỉnh chế độ gió nóng lớn hơn, nhưng cho dù là , Sở Tiểu Điềm vẫn hắt xì một cái.
Trong màn mưa của buổi đêm, Đoàn Tiêu lái xe   định.
“Còn lạnh ?”
Sở Tiểu Điềm lắc đầu: “Không lạnh nữa.”
Giọng  của cô khàn đặc và  giọng mũi  khi  xong, Đoàn Tiêu  cô một cái và : “Đói bụng ?”
“Không đói.”
Trên thực tế, cả ngày hôm nay cô vẫn  ăn gì cả,  khi về, Lương Ngọc dặn cô  ăn cơm, nhưng cô  gì  khẩu vị ăn gì chứ.
Xe tới  lầu chung cư.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/lam-nung-la-uu-diem/chuong-67.html.]
Sở Tiểu Điềm   bên ngoài, ngẩn  một lát, phát hiện  đến nhà .
Cô sắp  trở về căn nhà lạnh lẽo,  một bóng  .
“Cảm ơn ,  Đoàn.” Cô  đầu nhưng phát hiện Đoàn Tiêu  đẩy cửa bước xuống xe,  khi lấy đồ ở ghế  thì mở cửa xe cho cô: “Đi thôi,  đưa cô lên .”
Sở Tiểu Điềm giật , gật đầu, ngoan ngoãn  bên cạnh .
Đi gần đến cửa chung cư, Sở Tiểu Điềm phát hiện đèn trong đại sảnh  sáng hơn lúc   nhiều,  ngờ  cửa còn  bảo vệ mặc đồng phục  canh gác. Khi  thấy Đoàn Tiêu, bảo vệ lập tức  dậy, giơ tay chào theo kiểu quân đội với .
Sở Tiểu Điềm ngạc nhiên  Đoàn Tiêu.
“Biện pháp an ninh  đạt,  cách chức .” Đoàn Tiêu tùy ý gật đầu với bảo vệ và : “Trước   là sĩ quan huấn luyện của  .”
“Vậy  bảo vệ lúc  cũng là  của công ty các  ?”
“Không .”
Hai  bước  thang máy, lúc  Sở Tiểu Điềm mới phát hiện trong tay Đoàn Tiêu  những xách vali của cô, mà còn một chiếc túi nữa.
Mà   đưa áo khoác của  cho cô,   chỉ mặc mỗi áo sơ mi đen mỏng manh.
Sở Tiểu Điềm sờ áo khoác của : “Áo  ướt hết .”
“À, áo   của   giặt xong ,  về nhà lấy cho  nhé.”
Đoàn Tiêu gật đầu: “Được.”
Cửa thang máy mở , Sở Tiểu Điềm tìm chìa khóa, phát hiện    ,  bắt đầu lục túi xách, nhưng lúc  cô rõ ràng  hạ đường huyết, tay run cầm cập, ngay cả dây kéo túi xách cũng  mở  .
Khi cô đang buồn rầu, Đoàn Tiêu cầm lấy tay cô, giúp cô mở túi xách .
Sắc mặt trắng bệch của Sở Tiểu Điềm  ửng hồng, cô luống cuống tay chân lấy chìa khóa  mở cửa: “…   lấy áo cho , mời .”
Cũng     vì căng thẳng quá  , cô vẫn  sờ  công tắc mở đèn, bỗng nhiên cô giẫm trúng dép lê để  cửa, suýt  té ngã, nhưng   đàn ông phía  đỡ .
“Vội cái gì?”
Một tiếng “tách” vang lên, Đoàn Tiêu nhấc cánh tay, mở công tắc đèn lên.
Đèn  sáng, cả căn phòng trở nên sáng bừng.
“... Xin , phòng của   bừa bộn.”