“Dậy  ?”
“Ừ, dậy .” Sở Tiểu Điềm  mở lời thì phát hiện giọng  khàn đặc: “Xin , tối qua  mất kiểm soát quá …”
Bây giờ nghĩ , cô gần như  quen  bản  ngày hôm qua.
Bao nhiêu năm nay, cô  từng mất kiểm soát như hôm qua, e rằng để Lạc Bắc Sương  thấy chắc cũng sẽ  giật .
Khi tỉnh táo , Sở Tiểu Điềm  buồn rầu  hối hận, hận  thể  trở  ngày hôm qua đánh con  mất hồn mất vía .
“Không cần xin  .” Đoàn Tiêu khẽ : “Không nhớ    gì với cô ?”
Sở Tiểu Điềm giật .
Cô nhớ kỹ tất cả những lời  từng .
Đoàn Tiêu : “Nói tên và ngày tháng năm sinh của bố cô cho  ,  điều tra giúp cô.”
Sở Tiểu Điềm còn  phản ứng      tiếp: “Còn nữa, ăn sáng .”
Câu    của Đoàn Tiêu  cô ngẩn ngơ,   thấy   ăn sáng, Sở Tiểu Điềm   chạy  nhà bếp theo bản năng: “Bữa sáng…  còn  nấu,  nấu ngay đây!”
“Không cần nấu .” Đoàn Tiêu : “Gửi tình hình của bố cô cho   .”
Sở Tiểu Điềm gửi tình hình của bố  cho Đoàn Tiêu  năm phút thì   nhấn chuông cửa.
“Ai ?”
“Cô Sở,  là bảo vệ Trịnh Kiệt, hôm qua cô  gặp .” Người bên ngoài : “Tổng giám đốc Đoàn bảo  mang đồ đến cho cô.”
Sở Tiểu Điềm mở cửa, Trịnh Kiệt đưa một túi đồ cho cô.
“Đây là…”
Trịnh Kiệt : “Đây là bữa sáng mà tổng giám đốc Đoàn dặn   mua.”
Sở Tiểu Điềm  ngạc nhiên, cô  ngờ Đoàn Tiêu sẽ nhờ  mua đồ ăn sáng cho cô.
“Cảm ơn .”
“Đừng khách sáo.” Mặc dù Trịnh Kiệt chỉ là một bảo vệ bình thường, nhưng trông đáng tin hơn bảo vệ hở tí là biến mất lúc  nhiều. Anh  cũng  tò mò về  phận của Sở Tiểu Điềm,  thành nhiệm vụ thì chào tạm biệt cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/lam-nung-la-uu-diem/chuong-70.html.]
Trong túi  sữa bò và sữa đậu nành,  bánh mì sandwich, còn cả hai chiếc bánh kem vị khác .
Nếu  chỉ dặn dò một câu, Sở Tiểu Điềm sẽ   tâm trạng và khẩu vị để ăn, nhưng hiện giờ bữa sáng     mang đến tận tay, cô buộc  ăn.
Cô   lâu  nghiêm túc ăn sáng .
Sau khi Sở Tiểu Điềm  tình hình của Sở Hàn Giang cho  , tối hôm đó Đoàn Tiêu  gọi điện  cho cô.
“Hiện giờ bố cô ở trong một bệnh viện của nước K, ông    thương, nhưng bệnh . Tình hình  mắt vẫn  rõ, ông  ở trong phòng bệnh thường nên chắc   bệnh gì nặng, cô  cần lo lắng quá.”
Trái tim của Sở Tiểu Điềm thắt : “Vậy ông   gặp nguy hiểm ?”
“Bệnh viện đó  ở biên giới thành phố,  mắt  quân đội của chính phủ bảo vệ, sẽ  gặp nguy hiểm gì cả.” Đoàn Tiêu trầm giọng : “Bây giờ  thể điều tra  nhiêu đây thôi.”
“  .” Sở Tiểu Điềm xúc động: “Cảm ơn , thật sự cảm ơn .”
Cô   nên cảm ơn  như thế nào.
Chuyện Đoàn Tiêu  cho cô thực sự quá nhiều , vốn dĩ   cần thiết  dốc hết tâm sức để giúp cô.
 hiện giờ cô cũng   nên cảm ơn  thế nào.
Tuy cô  giảm bớt căng thẳng, ít nhất  bố  hề gặp nguy hiểm, nhưng nỗi lo lắng  giảm   bao nhiêu.
Cô tìm kiếm  nhiều tài liệu  mạng, mấy năm nay nước K thường xuyên xảy  bạo động, bởi vì hai bên  tổn thất nghiêm trọng,  mắt đang trong thời gian đình chiến. Ngoại trừ dân bản địa,  nhiều  ngoại quốc hầu như đều  rời khỏi đất nước .
Cũng   tình trạng sóng yên biển lặng như  sẽ kéo dài bao lâu,   ngày mai sẽ  phá vỡ.
Trước khi  nhận  thông tin chính xác là Sở Hàn Giang  bình an, cô  thể nào yên tâm .
Trong ấn tượng của cô, sức khỏe của Sở Hàn Giang luôn  . Mặc dù ông hút thuốc uống rượu, nhưng  thích rèn luyện sức khỏe, cũng  từng đổ bệnh bao giờ.
Dù việc  ăn của ông gặp biến cố, phá sản chỉ trong một đêm, ngay cả nhà cũng bán , nhưng vẻ ngoài của ông cũng   đổi nhiều.
Ông  bệnh gì chứ? Là vì áp lực quá lớn,  do hút thuốc ?
Bởi vì hai ngày  thấy động tĩnh của Sở Tiểu Điềm, Lạc Bắc Sương tan  thì  thẳng tới chỗ cô,   thấy sắc mặt của Sở Tiểu Điềm thì thấy  bình thường: “Xảy  chuyện gì ?”
Sở Tiểu Điềm  cho cô  , lúc  cô vì quá lo lắng mà  thể nào giữ  bình tĩnh, hiện giờ  khi   định , cô cảm thấy  nên  gì đó.
Hiển nhiên Lạc Bắc Sương lý trí hơn cô  nhiều: “Dựa  tình hình  mắt, khả năng bố  xảy  chuyện  lớn lắm. Đoàn Tiêu  con đường thu thập tin tức của ,     ngóng tình hình của một    chuyện gì khó, tớ cảm thấy   cần  lo lắng quá.”