Sở Tiểu Điềm gật đầu: “Hiện giờ tớ lo lắng nhất là bên cạnh ông     chăm sóc. Năm ngoái tớ còn hỏi ông   thích  nào , tớ ủng hộ ông  lập gia đình mới. Vậy mà ông  chỉ lo bận rộn sự nghiệp, cũng  suy nghĩ đến chuyện đó, tớ cảm thấy  lẽ ông  vẫn ở một  trong bệnh viện.”
“Vậy   đến nước K chăm sóc ông ?”
Sở Tiểu Điềm trầm ngâm giây lát và : “Nếu như , tớ  đón bố về nước  tình huống sức khỏe ông   định.”
“Cậu tự  ? Vậy  , hai năm nay nước K loạn lắm,   thấy tin tức    nhiều cô gái trẻ tuổi xảy  chuyện ở bên đó ? Huống hồ    kinh nghiệm  nước ngoài chút nào, hơn nữa …” Lạc Bắc Sương khựng .
Cô   thấy áo khoác đàn ông ở ghế đối diện, bỗng chốc ngây .
Sở Tiểu Điềm  theo ánh mắt của cô : “...”
Lạc Bắc Sương từ từ di chuyển ánh mắt về phía cô,  hạ giọng : “Sở, Tiểu, Điềm.”
Hai    một phút,  dậy cùng lúc!
Bỗng nhiên thần kinh vận động của Sở Tiểu Điềm bùng nổ, cô vội giành lấy áo khoác, ôm chặt nó  lòng  Lạc Bắc Sương và bảo vệ nó giống như bảo bối của .
Lạc Bắc Sương: “Cậu bỏ xuống cho tớ.”
Sở Tiểu Điềm: “Cậu đừng qua đây!”
Lạc Bắc Sương: “Cậu bỏ áo xuống .”
Sở Tiểu Điềm: “Cậu đừng qua đây!”
Lạc Bắc Sương: “Cậu…”
Sở Tiểu Điềm: “Cậu đừng qua đây!”
“...” Lạc Bắc Sương hít một  sâu: “Nghe lời, bỏ áo xuống cho tớ  một cái, ngoan.”
Sở Tiểu Điềm: “Tớ  !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/lam-nung-la-uu-diem/chuong-71.html.]
Hai    chằm chằm như hổ đói.
Lạc Bắc Sương  giờ luôn bình tĩnh  phát điên : “Sở Tiểu Điềm! Rốt cuộc   chuyện gì giấu tớ  hả! Sao trong nhà   áo đàn ông,  thành… thật… khai… báo cho tớ ngay!”
“Vậy… Vậy    giành áo của tớ!”
“... Ai  hứng thú với áo của  chứ, tớ  hứng thú với  đàn ông mặc áo ! Vả , đây là áo  ?”
Sở Tiểu Điềm: “...”
Sau khi   rõ  chuyện, Lạc Bắc Sương im lặng một lúc,   với giọng run rẩy: “Vậy là  Đoàn …  trúng  ?”
Sở Tiểu Điềm ngẩn : “Sao  thể chứ!”
“Sao  thể,  thật lòng nhé, tuy rằng tớ  hiểu  , nhưng mà nhiều mối quan hệ, nhiều drama để hóng lắm đó. Tớ  từng    Boss  để tâm đến một cô gái như ! Cậu  cô thiên kim tiểu thư nhà tổng giám đốc của bọn tớ ? Tuy rằng tính cách của cô    vấn đề, chỉ  EQ thấp, nhưng  dáng  dáng,  gia thế  gia thế. Tạm thời bỏ qua cô  , những nữ minh tinh điện ảnh, nữ tổng giám đốc  tìm   hợp tác  nhiều, tớ  đại mấy cái tên cũng đủ dọa   đó.   thấy   đối xử khác biệt với ai ?” Mặt của Lạc Bắc Sương đầy khó tin: “Con  của    giờ chỉ  đến chuyện công việc,   chuyện yêu đương. Nói trắng  thì   m.á.u lạnh,   thể vô duyên vô cớ đối xử  với  như ? Ngoại trừ thích , chắc cũng  còn cách giải thích nào khác. Anh    thiếu nợ gì  cả… Hoặc  cách khác,    nợ ân tình gì của nhà  đúng chứ?”
Sở Tiểu Điềm ngẩn ngơ, lắc đầu: “Không  chuyện đó.”
Lạc Bắc Sương   còn đỡ, cô  giải thích xong, Sở Tiểu Điềm mới chợt phản ứng , Đoàn Tiêu thực sự đối xử với cô  , hơn nữa còn là kiểu   đặc biệt.
Cô nhớ đến tối qua cô bật dậy từ trong ác mộng,  cứ thế ôm lấy cô, xoa tóc cô, cho đến khi cô  định .
Trong bóng tối, cả  cô đều   thở của  ôm trọn, đôi mắt của  sâu thẳm, ngay cả cảm giác áp bức mãnh liệt   cũng hóa thành sự dịu dàng khó  thành lời.
“... Không,  thể nào.”
Lạc Bắc Sương trơ mắt  gương mặt cô gái đỏ bừng lên, cô  che mặt  lắc đầu,  lẩm bẩm: “Sao   thích tớ  chứ?”
“Tại     thể thích ?” Lạc Bắc Sương  kìm  mà  trợn mắt: “Cứ lấy những nữ minh tinh và thiên kim tiểu thư mà tớ  ban nãy   ví dụ , vẻ ngoài của  tuyệt đối  kém bọn họ, đây là   con mắt thẩm mỹ là tớ đây chứng nhận. Chỉ  IQ và EQ của  cũng  thấp hơn bọn họ, chỉ là  nhát gan, nhưng cũng  tính là khuyết điểm gì. Cậu còn  bụng, đáng yêu, thấu hiểu lòng  hơn bọn họ,     thích   chứ?”
Thực , theo Lạc Bắc Sương thấy, Sở Tiểu Điềm   là kiểu   dễ khiến đàn ông rung động, cô      bảo vệ.
Cô gái mềm mại đáng yêu như     thích  hề kỳ lạ chút nào, cho dù là  đàn ông như Đoàn Tiêu.