Lạc Bắc Sương thấy tai cô cũng đỏ bừng lên, đỉnh đầu như  khói bốc nghi ngút, cô   kìm  nhéo mặt cô: “Tiểu Điềm ,   đáng yêu, cũng  đặc biệt, tất cả  thích  đều  điểm  của , tự tin chút .”
“... Tạm thời bỏ qua vấn đề  .” Sở Tiểu Điềm : “Hiện giờ điều quan trọng nhất là tớ  đón bố về nước.”
“À,   tớ cũng định  chuyện . Cậu tuyệt đối  thể  một . Tớ  chung với  , nhưng hai đứa con gái cũng  an  nên cách  nhất là  thuê một vệ sĩ bảo vệ cho .” Lạc Bắc Sương nghiêm túc : “Bỏ nhiều tiền chút cũng  , chỉ cần  thể đảm bảo sự an  của .”
Sở Tiểu Điềm: “Tớ  nghĩ đến chuyện …”
“Cậu thấy đó, chẳng   sẵn mối quan hệ ? Cậu  tìm Đoàn Tiêu, bảo   tìm cho  một vệ sĩ đáng tin . Tớ cảm thấy   thể bảo công ty của họ đánh giá nguy hiểm cho  , phương diện  tớ  hiểu,   thể  hỏi  . Nếu chuyến   quá nguy hiểm,   bắt buộc  xem xét , chắc chắn chú Sở cũng  hy vọng  gặp nguy hiểm.”
Sở Tiểu Điềm gật đầu.
…
“Tổng giám đốc Đoàn, bên ngoài  cô Sở tìm .”
Đoàn Tiêu bỏ tài liệu trong tay xuống, ngẩng đầu lên.
Trình Nhượng vốn chuẩn    khỏi văn phòng bỗng ngẩn : “Sở Tiểu Điềm? Đến thăm Tuyết Cầu ? Em  đón cô  cho.”
Đây là  đầu tiên Sở Tiểu Điềm đến tòa nhà văn phòng, lúc Trình Nhượng  xuống đón cô thì thấy sắc mặt cô    lắm.
Bởi vì làn da của cô nhợt nhạt, trừ khi trang điểm thì những lúc khác sắc mặt của cô  từng hồng hào bao giờ.  hôm nay nỗi lo lắng nơi đáy mắt của cô khiến   nhận  ngay, cô  tâm sự  nặng nề.
“Tiểu Điềm,  khi đến  em   một tiếng?” Trình Nhượng  tới và : “Đến thăm Tuyết Cầu  ?”
“Anh Trình, em  mới thăm Tuyết Cầu , nó  .” Sở Tiểu Điềm  với   và : “Hôm nay em đến là  chuyện khác  hỏi.”
“Chuyện gì thế?”
“Em … Ừ… Tìm một vệ sĩ.” Sở Tiểu Điềm  khó xử, gãi mặt, để  một vết đỏ nhỏ  gương mặt trắng tinh.
Dù  cô cũng   thiên kim tiểu thư  minh tinh gì, một cô gái bình thường tìm vệ sĩ,  lẽ trong mắt bọn họ chuyện   kỳ lạ nhỉ?
Bỗng nhiên Triệu Huy từ  lầu ló đầu : “Chuyện  dễ mà. Chỗ chúng  cái gì cũng thiếu, chỉ  thiếu vệ sĩ xuất sắc! Cô  vệ sĩ như thế nào, trong đội  hơn một trăm vệ sĩ đặc chủng, cô chọn thoải mái!”
Trình Nhượng: “Biến biến, ở đây  chuyện của  ?”
Sở Tiểu Điềm ngại ngùng : “  tìm  đưa  đến nước K  chút chuyện.”
“Nước K? Bên đó loạn lắm đấy…” Trình Nhượng lấy điện thoại đang reo , thì  là tin nhắn Đoàn Tiêu gửi tới - Dẫn cô  lên đây.
Sở Tiểu Điềm  dẫn tới  cửa phòng  việc của Đoàn Tiêu.
Cô ngẩng đầu , bảng hiệu bên  là - Văn phòng tổng chỉ huy trưởng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/lam-nung-la-uu-diem/chuong-72.html.]
Cô gõ cửa.
“Vào .”
Sở Tiểu Điềm  mở cửa  thì  một con ch.ó chăn cừu Đức chui ,  vòng quanh cô ba vòng,  vẫy đuôi  ngửi mùi   cô.
“Ui da, Karl.” Sở Tiểu Điềm vui vẻ khom  ôm nó lên: “Chị nhớ em quá.”
Đoàn Tiêu đặt điện thoại xuống, một tay gác lên ghế,  Sở Tiểu Điềm và Karl  thiết.
Sở Tiểu Điềm chào hỏi với Karl xong mới nhớ   đến đây  gì, cô vội vàng  dậy chỉnh  tóc: “Không… Không  phiền  chứ?”
“Ngồi .”
Văn phòng của Đoàn Tiêu lớn hơn  nhiều so với trong tưởng tượng của cô, ngoại trừ bàn ghế, sofa, còn  một tủ sách  lớn,  tủ sách  để  nhiều cúp,  tường  treo một  ảnh.
Cả văn phòng đều sạch sẽ, ngăn nắp, gọn gàng, phong cách lạnh lùng cứng rắn. Rèm cửa dày  kéo ,   thấy một hạt bụi nào.
Đoàn Tiêu   ghế dựa, dáng vẻ  ung dung, khác hẳn với dáng vẻ lạnh lùng thường ngày.
Sở Tiểu Điềm   xuống, Karl   tới  bên chân cô.
Cô còn  mở lời, Đoàn Tiêu  lên tiếng : “Cô  đến nước K?”
“...  .” Sở Tiểu Điềm gật đầu: “  đến nước K xem bố , nếu như  thì đón ông  về nước.”
Đoàn Tiêu nheo mắt.
Ánh mắt của    sức xuyên thấu, cho dù đối diện là một  đàn ông, e rằng cũng sinh  ảo giác  ánh mắt  của   thấu cho coi.
 vẻ mặt của Sở Tiểu Điềm  chắc chắn: “   quá yếu ớt, cũng   tình hình bên . Vì , nếu …   ủy thác cho Long Phong Đặc Vệ, thuê một vệ sĩ  chung với ,     ?”
Cho dù là công ty vệ sĩ bình thường cũng   việc  ăn nào cũng nhận, Long Phong Đặc Vệ chắc chắn càng nghiêm khắc hơn.
“     nguy hiểm, cho nên chỉ  đến hỏi .”
Đoàn Tiêu : “Tình hình hiện giờ tạm coi là  định, nếu như cô  đến nước K, cũng chỉ  thể đến lúc .”
“Vậy  nghĩa là  ?” Mắt Sở Tiểu Điềm sáng bừng: “Tốt quá,  tự  chắc  thể đến nơi nổi.”
“Cô  tìm vệ sĩ như thế nào?”
“Đương nhiên là càng lợi hại càng .” Sở Tiểu Điềm lấy  một tấm thẻ: “  thể trả tiền thuê cao.”
Bỗng nhiên Karl  dậy, sủa một tiếng đầy khí thế.