Sở Tiểu Điềm   thấy gì cả, nhưng trong giấc mơ cô dường như cảm nhận  một  thở khiến cô yên tâm đang vây quanh cô.
Ngón tay cô  giữ lấy gì đó trong vô thức, cô cử động, bắt lấy một món đồ.
Đến khi cô tỉnh dậy mới phát hiện, thứ cô nắm trong tay …
Đó là tay áo cùng với một ngón tay của Đoàn Tiêu.
Cô cũng     ngủ bao lâu,  ngờ Đoàn Tiêu vẫn  hề rụt tay về.
Sở Tiểu Điềm giật ,  buông tay  nhưng  sợ  phiền đến . Cô ngước mắt  một cái, Đoàn Tiêu một tay đỡ trán, lông mày  nhíu , mắt vẫn còn đang tập trung  “Linh oán”.
Góc nghiêng của   đến mức    thể lên trang bìa tạp chí, nhưng lúc  sự chú ý của Sở Tiểu Điềm    ở  gương mặt , mà là…
Cô tò mò tiến  gần , phát hiện  đang  đến phần cao trào.
Mà trùng hợp phần đó là do cô thức nguyên đêm để , bản  cô tưởng tượng đến nỗi suýt mang bệnh.
Cô nhân lúc Đoàn Tiêu tập trung, nhanh chóng duỗi tay che sách : “... Đáng, đáng sợ như thế, đừng   ?”
Cô cố gắng    bộ dáng bình tĩnh, nhưng ánh mắt  đáng thương.
Sau đó cô thấy Đoàn Tiêu cong khóe môi, lên tiếng: “Cô vì những thứ  mà sợ đến mức  ngủ  ?”
Sở Tiểu Điềm chớp mắt: “... Không sợ ?  cảm thấy   đáng sợ mà.”
Đoàn Tiêu   đôi mắt vô tội của cô, phụ họa theo: “Ừ,  đáng sợ.”
Anh  đáng sợ nhưng vẻ mặt thì   như .
Đáp án  thể thấy một cách dễ dàng.
Cô dọa vô     lấy can đảm mới  cuốn sách , nhưng   dọa  Đoàn Tiêu.
Đoàn Tiêu nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cô nhấc lên, bỏ  lên  cô và : “Đợi   hết.”
Sở Tiểu Điềm còn  lên tiếng,  hạ giọng : “Nghe lời.”
“... Ồ.”
Được thôi,  ,   .
Sở Tiểu Điềm   quan tâm, nhưng chuyện  là  thể nào. Bình quân cứ mười mấy giây cô sẽ  sang   một , mỗi  đều    thôi.
“Anh  xong ?”
“Chưa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/lam-nung-la-uu-diem/chuong-77.html.]
“Đọc nhanh như  mà vẫn   xong hả?”
“Chưa.”
“Vậy …”
“Sở Tiểu Điềm.”
“Hả?” Sở Tiểu Điềm  thẳng .
Đoàn Tiêu giơ tay chỉ  bé  mái tóc vàng kim đối diện: “Nhìn đứa trẻ nhà   đang  gì .”
Cô  sang, đó là một gia đình ba , bố đang ngủ,  chắc đang  sách điện tử  tải về điện thoại,  bé đang nghịch hai món đồ chơi trong tay, chắc  chơi chán , bắt đầu kéo áo của  ,   bé  sang  một câu: “Con yêu, ngoan một chút, đừng  phiền   sách, con chơi một  .”
“Dạ .”
Sở Tiểu Điềm: “...”
Cô là một đứa trẻ hư  phiền  lớn  sách ư?
 đó là sách của cô mà!
Sở Tiểu Điềm  nỗi khổ nhưng    .
Chờ đến khi Đoàn Tiêu dùng tốc độ cực nhanh  hết cốt truyện, chắc vẫn còn một ít   xong,  đột nhiên gấp sách ,  dậy  về phía nhà vệ sinh.
Sở Tiểu Điềm thừa dịp  giấu hai cuốn sách  trong túi của ,  đó lén  sang bên đó một cái.
Đoàn Tiêu  ở đó, dường như   đang  chuyện với , từ góc độ của cô chỉ  thể  thấy một chút… Là đồng phục của chị gái tiếp viên hàng .
  tới hai phút, Đoàn Tiêu   ,   mặt bàn trống trải,   Sở Tiểu Điềm một cái, cô kéo chăn lông lên  cằm, nhắm mắt , cô đang “ngủ”.
Môi cô mím chặt, ngay cả lông mi cũng đang rung lên, chỉ sợ  khác   cô đang giả vờ ngủ.
Nét  xuất hiện thoáng qua trong mắt Đoàn Tiêu,  lắc đầu,  xuống.
Sở Tiểu Điềm lén lút mở một con mắt ,  nghiêng đầu dựa  lưng ghế, đang nghỉ ngơi.
Một lúc , cô  kìm  mà cử động cơ thể, dựa  bên cạnh .
Cô cứ thể ngủ yên  hai tiếng đồng hồ,  lúc cô mơ mơ hồ hồ  gần ngủ   thì máy bay  đến nơi.
Sở Tiểu Điềm  Đoàn Tiêu xách dậy.
Cô mơ màng  theo phía  Đoàn Tiêu, một chị gái tiếp viên hàng   ở  cửa chào tạm biệt từng hành khách, khi đến lượt hai , chị gái tiếp viên  khom  với Đoàn Tiêu,  đó  về phía Sở Tiểu Điềm,  với giọng điệu  phức tạp: “Chúc cô tiếp tục may mắn như .”
Sở Tiểu Điềm: “???”