Tiếng phanh xe của hai chiếc xe đồng thời vang lên, cả con phố  là bụi bay mù mịt.
Có  nhảy lên xe, đối diện với tấm kính chắn gió,   trong xe, Sở Tiểu Điềm  ngẩng đầu thì  thấy một  ngoại quốc mặt mày hung dữ nhảy lên đầu xe hệt như con ếch,  bọn họ.
“Xuống xe!” Người  đá lên kính cửa sổ, giơ s.ú.n.g chĩa về phía Đoàn Tiêu.
 Đoàn Tiêu  chút động tĩnh nào, một tay cho  túi.
Tất cả     bằng ánh mắt như  kẻ địch, ngay cả Sở Tiểu Điềm cũng cho rằng  sắp s.ú.n.g rút súng. Khi trông thấy  ở đầu xe chuẩn   rút s.ú.n.g  thì  thấy  lấy  một gói thuốc, tiện tay rút  một điếu.
“Tách” một tiếng, tiếng bật lửa vang lên, mồi lửa châm cháy điếu thuốc.
Đoàn Tiêu hít một , bình tĩnh hỏi: “Bây giờ còn sợ ?”
Anh   phía  đang chĩa s.ú.n.g  , nhưng lời  trong miệng  đang  với Sở Tiểu Điềm ở phía .
Sở Tiểu Điềm : “Không sợ.”
Đoàn Tiêu  hỏi: “Chết cũng  sợ?”
“... Sợ.” Sở Tiểu Điềm khựng  một lát  : “ c.h.ế.t chung với  thì  sợ… Chỉ cảm thấy  tiếc nuối, chúng  vẫn còn  nhiều chuyện  .”
Đoàn Tiêu  lên.
Anh thật sự đang .
Sở Tiểu Điềm  lên gương chiếu hậu,  thấy  nụ   mặt .
Đó là nụ  nhẹ nhõm và vui vẻ mà cô  từng thấy, ngay cả ánh mắt sắc bén sâu thẳm của  cũng đầy nét  vui tươi.
Nụ  đó xuất hiện  gương mặt  tuấn của  toát lên sự mê hoặc  cách nào hình dung .
Sở Tiểu Điềm  đến ngẩn ngơ.
Phía  là  nước K   đầu xe, chĩa s.ú.n.g về phía bọn họ, hai bên hông xe  là , nghĩ cũng  phía  cũng giống như .
 lúc  đây, Sở Tiểu Điềm   thấy sợ hãi, cô  thể  thấy tiếng tim đập nhanh của …  nó chỉ đập nhanh vì nụ   gương mặt  mà thôi.
“Cô  đúng.”
Đoàn Tiêu gác một tay lên vô lăng, một tay kẹp điếu thuốc, trong làn khói nghi ngút nhưng  dường như vẫn  để thứ gì  trong mắt, nụ  tươi vui   chút kiêng dè, trông   ngông nhưng  tràn đầy mùi vị khiến   say đắm: “Chúng  vẫn còn  nhiều chuyện  .”
Người ở đầu xe trở nên tức giận vì nụ   mặt Đoàn Tiêu,   cảm thấy Đoàn Tiêu đang khiêu khích , cho nên   lớn tiếng mắng chửi gì đó  giơ s.ú.n.g cũng chĩa về phía đầu của Đoàn Tiêu.
“Đùng” một tiếng,   b.ắ.n .
Sở Tiểu Điềm  kịp đề phòng, sợ hãi hét lên: “Đoàn Tiêu!”
Trên cửa sổ chỉ  một dấu vết mờ, đạn kẹt cứng ở bên , tất cả   đều ngạc nhiên đến ngơ ngác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/lam-nung-la-uu-diem/chuong-86.html.]
Chiếc xe    vẻ giống như xe bình thường nhưng  ngờ  lắp kính chống đạn! Hơn nữa,  rõ ràng   kính chống đạn bình thường như các loại xe bên ngoài!
Đoàn Tiêu vẫn  hề cử động, lúc   nổ súng,  còn chẳng buồn chớp mắt một cái.
Nỗi sợ hãi của Sở Tiểu Điềm đạt đến đỉnh điểm trong nháy mắt, trái tim cô như sắp nổ tung, lúc  cả  cô đều ngây , ngơ ngác  .
Vài giây , Đoàn Tiêu khẽ lên tiếng: “Hóng chuyện xong , còn  định  tay ?”
Giây tiếp theo khi  lên tiếng.
Người ở đầu xe    ai b.ắ.n một s.ú.n.g nát đầu! Máu tươi b.ắ.n tung tóe lên kính xe!
Những  khác  thấy tình hình  đúng, đồng loạt hét lớn,   đá mạnh  cửa xe.
Cùng lúc đó, Đoàn Tiêu cầm thắng tay, giẫm chân ga.
Cả chiếc xe lùi nhanh về , đụng bay hai   kịp hiểu chuyện gì ở phía .
Phía   âm thanh vang dội  nổ tung cả con phố, Sở Tiểu Điềm ngẩng đầu lên , trông thấy phía   mười mấy chiếc xe moto và mấy chiếc xe jeep màu đen đang lái tới bên  một cách hoành tráng. Cho dù   xe    xe moto đều mặc đồng phục chiến đấu và mang theo vũ khí.
Tiếng s.ú.n.g vang lên dồn dập,   đang lớn tiếng mắng chửi,   đang hốt hoảng la lên, cộng thêm tiếng động lớn của xe moto, Sở Tiểu Điềm cảm thấy tai  ù ù,   thấy gì cả.
Có lẽ cũng chỉ  mấy phút, tiếng s.ú.n.g dần giảm , xe dừng ,   gõ cửa xe.
“Sếp Đoàn, lâu quá  gặp.”
Đoàn Tiêu xuống xe,  quan tâm  chào hỏi với , mà mở cửa xe  .
Sở Tiểu Điềm vẫn giữ nguyên tư thế  , cô ôm đứa trẻ trong lòng, che kín mắt và tai cô bé, cô thì mặt mũi trắng bệch, trán  là mồ hôi lạnh.
Đoàn Tiêu đưa tay, Sở Tiểu Điềm khó khăn giao đứa trẻ cho  . Đoàn Tiêu đỡ lấy đứa trẻ, đưa sang cho  bên cạnh,  đó   duỗi tay về phía cô.
“Không  .” Anh khom , duỗi tay  mặt cô, trong mắt còn toát  ý  dịu dàng: “Ra ngoài .”
Sở Tiểu Điềm thở phào nhẹ nhõm, nắm lấy tay .
Lòng bàn tay của cô  là mồ hôi lạnh, ướt đẫm, mà tay  vẫn ấm áp, khô ráo.
Đoàn Tiêu nắm c.h.ặ.t t.a.y cô hơn: “Nào.”
Sở Tiểu Điềm bình tĩnh ,  định cử động thì bỗng nhiên dừng .
“Sao thế?”
Sở Tiểu Điềm chớp mắt, đôi mắt to lộ  vài phần đáng thương.
Đoàn Tiêu dừng  một lát: “Lẽ nào cô…”
“ ,   kẹt .” Sở Tiểu Điềm dở  dở  : “Anh  thể lấy   ?”