Sở Tiểu Điềm suýt thì bật , đây là bình luận đầu tiên   lời thật lòng của cô kể từ khi cô  truyện kinh dị tới nay!  mức độ vẫn còn thấp.
 
Cô nào   sắp  dọa  chứ, cô là  cũng    !
 
Nếu   ở đây sẽ phát hiện từ đầu đến chân của cô  hề ngừng run rẩy, sắc mặt nhợt nhạt, lòng bàn tay  mồ hôi, cũng may cơ thể cô vẫn còn chịu .
 
Khi thấy càng  nhiều bình luận bên  bình luận  ghim , Sở Tiểu Điềm  kìm  mà trả lời một câu - Người  thật sự  sợ đó, hu hu hu.
 
Cô  bình luận còn đỡ,  bình luận thì nó   bùng nổ.
 
“Ha ha ha, Boss đáng yêu quá, bọn  đều tin  thật sự ‘sợ hãi’, ha ha ha.”
 
“Vừa  còn nổi da gà khắp ,  thấy câu trả lời của tác giả    c.h.ế.t mất.”
 
“Tưởng tượng  cảnh Boss Phạn Âm cuộn  trong chăn run bần bật, thầm cảm thấy đáng yêu quá.”
 
“Người bên  tưởng tượng sai ,  tưởng tượng Boss  ngậm thuốc   nhạo đám nhát gan chúng  mới đúng. Đó mới là Phạn Âm thật sự!”
 
“Cậu thua thật , ha ha ha. Người   theo từ cuốn đầu tiên cho đến hiện tại tỏ ý mỗi một câu  của Boss Phạn Âm đều  đáng tin, bởi vì mỗi câu  đều  khả năng trải đường cho suy nghĩ  đáng sợ!”
 
Sở Tiểu Điềm  lật tung máy tính.
 
Cô  thật mà! Sao  ai tin thế?
 
Sở Tiểu Điềm ngây dại tắt máy tính, bây giờ  trôi qua nửa tiếng đồng hồ, nếu còn  ngủ, ngày mai cô   dậy  đến công ty nổi.
 
Thực  cô  định nộp đơn từ chức .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/lam-nung-la-uu-diem/chuong-9.html.]
 
Bởi vì ban ngày  , buổi tối gõ chữ, từ năm ngoái thần kinh của cô  bắt đầu suy nhược, liên tục mất ngủ. Đi  ở công ty và gõ chữ, nếu  từ bỏ một trong hai, thứ cô từ bỏ chỉ  thể là thứ đầu tiên. Bởi vì nội bộ công ty  vấn đề, công ty thiết kế của cô  một tháng   khách hàng . Chỉ dựa  tiền lương ít ỏi đó, ngay cả tiền thuê nhà cũng  đóng nổi, hơn nữa ông chủ còn giữ một tháng tiền lương  trả cho cô.
 
Cô  công việc  kế hoạch, đôi khi  ép  sửa đổi bản thảo mấy chục  liên tục, dung lượng bộ não sắp  vắt kiệt.
 
Một tháng  cô   từ chức, nhưng ông chủ cố gắng níu giữ, đồng thời  nếu như hai tháng nữa mà công ty vẫn  khởi sắc thì cô  cũng  muộn, công ty hiện giờ chỉ  cô  kế hoạch, nếu cô  , lỡ như  khách hàng đến thì   ?
 
Cô mềm lòng nên  đồng ý, nhưng một tháng  ở công ty, ngoại trừ giày vò thì chính là giày vò. Nếu cứ tiếp tục thế , cô sẽ  đột tử ngay lập tức.
 
Sáng hôm  thức dậy cô  gửi tin nhắn cho Lạc Bắc Sương: Tớ quyết định , hôm nay dù thế nào cũng  từ chức!
 
Dựa  độ ăn ý giữa cô và Lạc Bắc Sương, cô  Lạc Bắc Sương nhất định sẽ gửi tin nhắn ủng hộ và cảnh cáo cô. Ủng hộ cô từ chức và cảnh cáo cô nhất định đừng mềm lòng mà ở  nữa.
 
Mà cho đến khi cô lên xe buýt vẫn  chờ  tin nhắn trả lời của Lạc Bắc Sương, chắc là đang bận.
 
Công ty mà cô  việc  trong tòa nhà thương mại  ở trung tâm thành phố, vị trí  , môi trường cũng  tồi. Lúc đầu sở dĩ cô lựa chọn chỗ  cũng vì môi trường và bầu  khí   .
 
Khi cô  mới đến đây  thì chủ của cô là vợ của ông chủ hiện tại, một nữ thiết kế tài hoa, bắt đầu phát triển từ một phòng  việc nhỏ độc lập, đến   càng ngày càng nổi tiếng trong giới. Ông chủ hiện tại là chồng của cô , nhưng năm ngoái hai   ly hôn, mà cô  cũng dẫn theo học trò của  rời khỏi công ty, hai  thiết kế giỏi nhất   khỏi, ông chủ cũng đổi luôn, từ đó công ty bắt đầu xuống dốc, khách hàng lúc  cũng  còn hợp tác với bọn họ nữa.
 
Đừng  là tiền lương nhân viên, e rằng ông chủ cũng sắp  trả nổi tiền thuê cao ngất ngưởng , hiện giờ công ty ngoài cô  thì chỉ còn  ba  vẫn kiên trì.
 
Khi cô đến công ty,  thấy Lưu Hân Hân đang ăn sáng.
 
Lúc , khi bà chủ  còn ở đây, buổi sáng  cho phép mang đồ ăn sáng đến nơi  việc ăn.
 
Trong công ty, ngoại trừ hai nhân viên còn , những  khác đều  quan hệ  bình thường với cô. Hơn nữa, từ khi  cô  từ chức, mỗi  gặp mặt ngay cả lời  khách sáo cơ bản họ cũng bỏ qua.