“... Đây là con gái ông Sở ?” Vệ sĩ canh cửa ngạc nhiên Sở Tiểu Điềm: “Sao ông Sở cô con gái xinh như ?”
Sở Tiểu Điềm ngẩng đầu : “Bố cũng trai mà.” Cô khựng một lát, nhỏ giọng : “Nói chung lúc trẻ ông trai, bây giờ thì nữa.”
“Bây giờ cũng .” Vệ sĩ , mở cửa cho cô.
Vào lúc Sở Tiểu Điềm căng thẳng, bên trong bỗng truyền tới một tiếng : “Khoan hãy mở cửa!”
Đó giọng của bố cô, Sở Tiểu Điềm giật , về phía Đoàn Tiêu theo bản năng.
Đoàn Tiêu cau mày: “Cô đợi chút.”
Anh gì thêm, đẩy cửa .
Sở Tiểu Điềm ở bên ngoài nôn nóng chờ đợi ba phút, bỗng nhiên thấy giọng trầm thấp quen thuộc vang lên: “Đoàn Tiêu, chỗ nguy hiểm như thế nào hả? Sao thể dẫn con gái tới chỗ , gan của con bé nhỏ thế nào ?”
Sở Tiểu Điềm còn kìm chế nữa, cô đẩy cửa : “Bố!”
Hai bên trong ngẩn cùng lúc.
Sở Hàn Giang nhanh chóng buông cổ áo của Đoàn Tiêu, xuống giường, ho khụ khụ.
Căn phòng là nó là phòng bệnh điều kiện , cạnh giường máy móc chữa bệnh, Sở Hàn Giang giường bệnh, sắc mặt trắng bệch, đôi môi khô ran, trông suy yếu.
Có một khoảnh khắc, Sở Tiểu Điềm cảm thấy thấy một xa lạ.
Sở Hàn Giang trong trí nhớ của cô hình cao lớn, phong độ, dịu dàng nho nhã, nhưng hiện giờ giường bệnh là đàn ông trung niên làn da ngăm đen, ngũ quan cứng rắn, hơn nữa đầu ông trọc lóc, cằm còn một vết sẹo.
Sở Tiểu Điềm ngẩn ngơ hồi lâu mới lưỡng lự lên tiếng: “Bố?”
Có lẽ do quá căng thẳng và quá lâu gọi bố, cho nên cô để ý thấy giọng điệu của trở nên kỳ quặc.
Mắt của Sở Hàn Giang lập tức ướt nhòe : “ mà, con gái nhận nữa .”
Cô thực sự quá quen thuộc với ánh mắt , cho dù ông đổi thành một dáng vẻ khác, nhưng ánh mắt ông Sở Tiểu Điềm vẫn giống hệt như năm đó.
Đó là ánh mắt tràn đầy yêu thương, mong chờ, vương chút buồn.
“... Bố!”
Sở Tiểu Điềm lập tức lao tới.
Sở Hàn Giang duỗi tay chuẩn nghênh đón cái ôm lâu ngày , nhưng Sở Tiểu Điềm bỗng dưng dừng .
Sở Hàn Giang : “Tiểu Điềm, bố thật sự là bố con, con nhận bố ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/lam-nung-la-uu-diem/chuong-91.html.]
Mắt Sở Tiểu Điềm đỏ bừng: “Bố, bố ? Bố bệnh gì ? Sao bố nhiều ống như ?”
Cô dám ôm ông, chỉ sợ ông thương, cho nên cô chỉ thể luống cuống ở đó.
Sở Hàn Giang vội vàng cầm những ống sang một bên, hóa nối liền với ông.
“Không , bố hết.”
“… mà…” Sở Tiểu Điềm vẫn dám chạm ông, cô trong run rẩy: “ bố còn tóc nữa …”
Cô từng nghĩ đến mấy năm nay Sở Hàn Giang chắc chắn đổi nhiều, nhưng ngờ ông sẽ trở thành bộ dạng . Tuy rằng ông trông vạm vỡ hơn nhiều, nhưng giống như bệnh nặng, sắc mặt trông nhợt nhạt, xám xịt.
“Bố bệnh mới rụng tóc đúng ạ? Có bố hóa trị ? Rất nặng ? Nếu bên chữa trị , con dẫn bố về nước trị bệnh ạ?” Khi tới cuối cùng, giọng của cô trở nên nức nở.
Sở Hàn Giang sờ quả đầu trọc của , ngượng ngùng.
Z xoay cửa, Đoàn Tiêu một cái, vốn dĩ Đoàn Tiêu đang nhíu chặt lông mày, Sở Tiểu Điềm, lúc di chuyển tầm mắt sang chỗ .
Sở Hàn Giang cũng nhiều năm gặp con gái , đến cả cách dỗ dành cũng . Vốn dĩ ông định nhờ Đoàn Tiêu giúp đỡ, nhưng chỉ ông một cái lặng lẽ đến chỗ cửa sổ.
“Con gái ngoan, tóc của bố là… Để tiện mà, thật sự do hóa trị .”
“Thật ạ?” Sở Tiểu Điềm buồn bã : “Bố, bố đừng lừa con.”
“Sao bố lừa con chứ?”
Sở Tiểu Điềm dè dặt tới, cuối cùng hai bố con ôm lấy , cô lồng n.g.ự.c của Sở Hàn Giang, ngửi mùi thuốc khử trùng ông, trộn lẫn với mùi m.á.u tanh rõ ràng.
“Bố, bố thương ?” Đọc Full Tại Truyenfull.vision
Sở Hàn Giang lên tiếng, chỉ dịu dàng vuốt v e mái tóc cô.
Ông Sở Tiểu Điềm lớn khôn , cô sống một cuộc sống tám năm bố bên cạnh, trở thành một cô gái thể sống mà cần bất cứ ai chăm sóc.
ở trong mắt ông, cô vẫn như lúc nhỏ, là một cô gái cần chăm sóc và bảo vệ.
Bao nhiêu năm nay, ông từng nghĩ đến việc gặp cô, cũng hẳn là sẽ về gặp cô.
mỗi ông chỉ thể ở một thời gian ngắn ngủi, ông khiến cô liên tục trải qua chuyện chia ly, cho nên chỉ đành để cô từ từ thích nghi với ngày tháng bên cạnh.
Con gái của ông khôn lớn, trưởng thành .
khôn lớn, cũng trưởng thành .