“Bố, bên cạnh bố vẫn ai chăm sóc, bầu bạn với bố thế.”
Sở Hàn Giang với ý tứ sâu xa: “Bởi vì bố thích quá nhiều, bố vẫn nên chọn nào.”
Sở Tiểu Điềm: “...”
“Con thì ? Con thích ?”
Sở Tiểu Điềm bỗng dưng hỏi một câu hỏi mà cô đáp án nhưng ngại trả lời, gò má cô bỗng chốc đỏ bừng lên.
Sở Hàn Giang đột nhiên hiểu gì đó: “Tiểu Điềm, lẽ nào con…”
“Gì, gì ạ?”
Ánh mắt của Sở Hàn Giang trở nên phức tạp, ông thở dài: “Con gái ngoan, bố đả kích con, nếu như con thích một đàn ông m.á.u lạnh thì nên từ bỏ sớm sẽ hơn.”
Sở Tiểu Điềm chau mày: “Bố, bố cảm thấy Đoàn Tiêu là m.á.u lạnh ạ?”
Ánh mắt của Sở Hàn Giang bỗng chốc trở nên sâu xa.
Sở Tiểu Điềm chớp mắt, chợt nhận gì đó, cô che miệng, mặt đỏ ửng: “Bố, bố bẫy con!”
Sở Hàn Giang vội vàng : “Được , , bố đoán từ lâu .”
Sở Tiểu Điềm tức giận trừng mắt ông.
Sở Hàn Giang dè dặt nắm lấy tay cô: “Con gái ngoan, con trúng thật ?”
“Vậy thì chứ, bố phản đối ?” Sở Tiểu Điềm dừng một lát, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Phản đối cũng vô dụng, con chỉ yêu đơn phương mà thôi.”
Sở Hàn Giang nghĩ đến ánh mắt lúc Đoàn Tiêu Sở Tiểu Điềm ngày hôm qua, ông chắc, nhưng câu đến bên miệng .
Cho dù là Đoàn Tiêu Sở Tiểu Điềm, đều dễ rung động.
Con gái của ông nên ông hiểu, Sở Tiểu Điềm xinh , đáng yêu, từ nhỏ đến lớn ít con trai theo đuổi, chỉ những theo đuổi cô thời học , ông đuổi bao nhiêu .
Sở Tiểu Điềm dễ mềm lòng, nhưng để cô rung động tuyệt đối chuyện đơn giản.
Càng thể tới Đoàn Tiêu, thể vô tư cống hiến cho bất cứ nào cần sự giúp đỡ của , nhưng trái tim vẫn luôn nguội lạnh, từng nóng bỏng.
Khiến đàn ông động lòng càng khó khăn hơn.
Sở Hàn Giang định thêm gì đó, bỗng nhiên bên truyền đến tiếng ồn ào.
Sở Tiểu Điềm cửa sổ , trông thấy nhiều đang vây quanh một chỗ, hình như một chiếc xe dừng ở đó, từ trong cửa sổ xe, cô lờ mờ thấy một bóng dáng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/lam-nung-la-uu-diem/chuong-96.html.]
Là Đoàn Tiêu.
Anh mặc đồng phục chiến đấu, đeo kính râm. Anh như phát hiện ánh mắt của Sở Tiểu Điềm, bỗng nhiên ngẩng đầu lên về phía cô, đó vẫy tay với cô.
“Xuống đây.”
Tuy rằng thấy gì, nhưng cô rõ khẩu hình miệng của , bảo cô qua đó.
“Bố, con…”
Sở Hàn Giang gật đầu, mỉm : “Đi , chỗ bố chăm sóc.”
“Vậy con về ngay.”
Sở Tiểu Điềm mặc quần áo mà Sở Hàn Giang bảo chuẩn cho cô, tà váy dài đến mắt cá chân, lúc cô chạy xuống lầu, nhấc tà váy lên, mái tóc dài vén sang một bên, gương mặt xinh xắn như phát sáng ánh nắng mặt trời.
Dưới lầu truyền đến tiếng ồn ào dữ dội hơn, Sở Hàn Giang dậy tới cửa sổ . Z từ lúc nào, bát cháo và : “Ông Sở, thưởng thức dữ nhỉ.”
Sở Hàn Giang thờ ơ : “Con già , tiền bạc, danh lợi, địa vị gì đó đều bằng một bát cháo do con gái đút.”
Z cong khóe môi : “Hai họ xứng đôi.”
“Xứng , là tính.” Sở Hàn Giang trầm giọng : “Ông đây còn thừa nhận .”
Z khoanh tay, dựa tường xuống bên , bỗng dưng : “Con của vốn tấm lòng tiếc thương kẻ yếu. Nếu thấy cần giúp đỡ, sẽ chút do dự, dốc hết sức để giúp đó. dù bất cứ chuyện gì cũng lung lay .”
Sở Hàn Giang lên tiếng, nhưng Z ông hiểu ý của .
“ lung lay vì con gái ông .”
Hôm đó, khi b.ắ.n tỉa , thấy Đoàn Tiêu và Sở Tiểu Điềm ở trong xe.
E rằng đời ai hiểu rõ tâm tình của Đoàn Tiêu hơn nữa.
Bọn họ là chung một đường.
Ở nơi đất khách quê , cô đơn một , chút vướng bận.
Nhìn vẻ như nhiệt huyết đầy , nhưng trái tim nguội lạnh .
Có điều, sẽ một ngày như , khi gặp một nào đó, sinh đổi long trời lở đất.
Đó chính là trái tim cứng rắn như sắt thép sẽ nổ tung vì trong khoảnh khắc nào đó, mà ngay cả chính bọn họ cũng từng nghĩ tới.
Tất cả nỗi nhớ nhung, yêu thương, tình cảm dịu dàng đều dành cho một .
Từ đó trái tim còn thu về nữa.