Đoạn đường phía  gập ghềnh, Đoàn Tiêu xoay mạnh vô lăng, tránh  chướng ngại vật. Sở Tiểu Điềm  cẩn thận  dây an  kéo trở về chỗ ,  ngờ dây an   bung  .
Có lẽ do lúc đầu cô  gài chặt, cô  định cúi đầu gài  thì Đoàn Tiêu dừng xe.
“Đến  ?”
“Chưa.”
Đoàn Tiêu khom  qua, kéo mạnh lấy dây an  của cô, gài .
Anh bỗng dưng đến gần như  khiến cơ thể Sở Tiểu Điềm căng cứng.
Đoàn Tiêu nheo mắt  cô một lúc,  bỗng dưng nhỏ giọng : “Xin , chuyện   nên phát hiện từ sớm.”
Sở Tiểu Điềm ngẩn , lắc đầu: “Không   của , là   gài chặt.”
Đoàn Tiêu  còn  gì thêm, nhưng hiển nhiên sắc mặt  còn  như  . Xe    một lúc, lên một ngọn núi thấp, và dừng  giữa sườn núi.
Sở Tiểu Điềm  xuống xe   cảnh tượng  mắt  chấn động.
Đó là một vườn hoa kéo dài đến vô tận.
Ánh nắng mặt trời  vặn, trong từng cơn gió nhỏ  là mùi hoa thơm ngát, bụi cỏ xanh bên đường đều là hoa lan  hương, còn cả một vùng hoa xinh tươi quyến rũ   tên đang nở rộ  ánh nắng mặt trời, phía xa là những ngọn núi bao quanh, xinh  hệt như một bức tranh.
Không ngờ thành phố hàng năm  chiến tranh xâm chiếm  của nước K   một nơi yên tĩnh và xinh  như .
Đoàn Tiêu để mặc cho cô mở to mắt  một lúc,  mới lên  nhẹ nhàng nắm lấy tay cô: “Lại đây.”
Sở Tiểu Điềm  bàn tay đang   nắm lấy,   bóng lưng của , cô thấy  khó tin.
Thân hình cao to của  che chắn  mặt trời phía , Sở Tiểu Điềm  trong cái bóng của ,  thể nào thưởng thức hoa tươi xung quanh nữa.
Ánh mắt của cô đều   đàn ông  thu hút,   nghiêng mặt,   rõ sắc mặt, bàn tay nắm lấy tay cô vẫn ấm nóng, tràn đầy sức mạnh như cũ.
Bọn họ  tới một gốc cây to,  dừng .
Sở Tiểu Điềm ngẩng đầu  theo tầm mắt của , cô  thấy một cành cây to như đang vươn  vì con .
“Trước   thường xuyên đến đây ngắm cảnh, một  ngắm là ngắm cả ngày.”
“Anh sống ở đây  lâu ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/lam-nung-la-uu-diem/chuong-98.html.]
“Bảy tháng lẻ mười một ngày.”
Đó thật sự là  thời gian  ngắn, Sở Tiểu Điềm     trải qua những gì trong thời gian đó, giống như cô  cách nào tưởng tượng  rốt cuộc bố cô   bao nhiêu chuyện suốt những năm .
Bọn họ đều là kẻ mạnh,  quá nhiều chuyện ngoài sức tưởng tượng của  thường.
“Muốn lên  ?”
Sở Tiểu Điềm gật đầu, khó xử : “    trèo cây, hơn nữa còn  sợ độ cao.”
Bỗng nhiên Đoàn Tiêu xoay , trong ánh mắt ngạc nhiên của Sở Tiểu Điềm,  nghiêng mặt : “Lên đây,  đưa cô lên đó.”
Sở Tiểu Điềm chần chừ một lát, dè dặt dựa qua, cơ thể còn  dán chặt  , Đoàn Tiêu  vặn ngược tay ôm lấy eo cô, để cô  lên lưng ,  đó   dậy.
“Á…”
“Không cần sợ, giữ chặt lấy .” Đoàn Tiêu  một câu, ngẩng đầu lên, khi Sở Tiểu Điềm còn  phản ứng ,  lùi về  hai bước, nhanh chóng nhảy lên, bắt lấy cành cây, vài giây ngắn ngủi mà   leo lên cây chỉ trong vài bước.
Sở Tiểu Điềm cẩn thận leo từ    xuống,  lên cành cây, cô căng thẳng đến độ mặt mày trắng bệch, nhưng  đó Đoàn Tiêu  bên cạnh cô,  lập tức nhấc một tay lên, nhẹ nhàng khoác vai cô.
Tư thế  mang đến cho cô cảm giác vô cùng an .
Thậm chí, cô   cảm nhận  bản  đang   cành cây, còn cách mặt đất một . Cô    cảm nhận  sự thiếu an  khi  giữa  trung,  thể ngã bất cứ lúc nào.
Chỉ   thở quen thuộc của  đàn ông vây quanh cô, cảm giác yên tĩnh  định đó bao trùm cô  trong một mảnh đất nhỏ bé.
Trong mảnh đất  chỉ   và cô.
Hai   yên lặng một lúc, ngắm mặt trời xa xăm bên  ngọn núi, còn cả vùng hoa tươi xung quanh.
Sở Tiểu Điềm nheo mắt, cảm nhận mùi hoa thơm và mùi bùn đất thẩm thấu  lòng  thông qua cơn gió.
Cô  từng  thấy phong cảnh  như , quả thực khiến linh hồn   bay lơ lửng.
Dần dần cô cảm thấy  buồn ngủ.
Khoảng thời gian  cô quá căng thẳng, nào là lo lắng cho bố, nào là thấp thỏm sợ hãi suốt đường . Giờ đây là lúc cô hiếm khi  thể   thả lỏng.
“Mệt  ?”
Sở Tiểu Điềm dụi mắt, “ừ” một tiếng.