Bùi Ngộ xoa đầu : "Vì thể chất đặc biệt, từ nhỏ   thể  thấy những thứ đó,   bái một sư phụ, bây giờ coi như nửa pháp sư, tự nhiên  cách của bọn ."
 
 gật đầu,   truy cứu chi tiết.
 
"Vậy tại  lúc đầu   giả vờ  quen em?"  tiếp tục truy hỏi.
 
"Em  nhớ ."
 
Giọng Bùi Ngộ đầy vẻ đau khổ: "Anh đường đột    phận của , em sẽ chạy trốn càng xa."
 
 c.ắ.n môi, cúi đầu,  chút áy náy.
 
Ở bên  lâu như ,    hiểu .
 
Bùi Ngộ đang sợ hãi, sợ hãi    ý chí cầu sinh, sợ hãi  mãi mãi   giường bệnh,  thể tỉnh .
 
  trong viện dưỡng lão với trạng thái  thực vật lâu như  mà  tỉnh , là do  từ tận đáy lòng chống đối,     sống nữa.
 
Thế nhưng Bùi Ngộ và Chung Duật  dùng cách của họ để cố gắng níu giữ .
 
Thẩm Thanh Thanh lúc   hình như  một sợi dây vô hình treo   khiến   thể tan biến,  nghĩ  lẽ là vì họ.
 
"Nhóc lừa đảo, về ." Bùi Ngộ móc ngón út của  bằng ngón út của  , giọng  khẽ khàng cầu xin.
 
Lòng  mềm nhũn
 
Trải qua chuyện ,  mới nhận    sai lầm đến mức nào.
 
Sự giải thoát và cứu rỗi mà  nghĩ, ngược   đẩy những  yêu thương   nỗi đau lớn hơn.
 
 móc ngón tay  , lắc lắc, đáp : "Được."
 
Bùi Ngộ khẽ thở phào nhẹ nhõm, từ từ tiến  gần ,  nhắm mắt , chờ đợi nụ hôn đến.
 
"Khụ khụ." Chung Duật khẽ ho một tiếng, sắc mặt    lắm.
 
Tất cả là tại   quá đắm chìm  cảm xúc,  quên mất bên cạnh còn  Chung Duật và Thẩm Thanh Thanh đang xem kịch.
 
Mặt  đỏ bừng.
 
Nụ hôn  cắt ngang, Thẩm Thanh Thanh ở bên cạnh bĩu môi tiếc nuối.
 
  đầu  cô , rõ ràng   nhiều điều  , nhưng  im lặng  lâu.
 
Thẩm Thanh Thanh  lên, lộ  lúm đồng tiền ngọt ngào: "Đừng bày  cái bộ dạng ,   hy vọng sống thì nhất định   từ bỏ."
 
Nghe câu  ,   kìm  nữa, nước mắt lăn dài.
 
Chỉ   và cô  mới  câu   nặng nề đến mức nào.
 
 chỉ  Thẩm Thanh Thanh kể về chuyện  khi c.h.ế.t một .
 
Cô  và  hàng xóm Trình An Cảnh lớn lên cùng  thanh mai trúc mã, trong tất cả những ký ức về tuổi trẻ, cô  chỉ  Trình An Cảnh.
 
Tuổi thiếu niên ngây thơ, họ hứa hẹn những lời chân thành nhất, hôn   gốc cây  đào.
 
Sau  Trình An Cảnh chuyển nhà, Thẩm Thanh Thanh bắt đầu những ngày tháng nhớ nhung vô tận.
 
Hai  lén lút hẹn  thi  cùng một trường đại học, vì cùng một mục tiêu mà miệt mài học hành.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/lam-quy-de-giuong-toi-duoc-tong-tai-om-ap-hang-ngay-khoi-can-chay-kpi/chuong-8.html.]
Chỉ là ông trời luôn thích trêu đùa.
 
Thẩm Thanh Thanh, lúc đó  học lớp 12, đột nhiên mắc bệnh nặng, sức khỏe suy yếu nhanh chóng, sự sống chỉ còn  đầy ba tháng.
 
Trong ba tháng cuối cùng, cô  mỗi ngày đều nghĩ nếu  thể sống lâu hơn một chút thì   mấy.
 
Ít nhất là chờ cô  thi xong đại học.
 
Gia đình họ từ nhỏ  trọng nam khinh nữ.
 
Thẩm Thanh Thanh mỗi ngày đều  cha  cằn nhằn về chuyện cô  phá tài, em trai phàn nàn  lâu   mua quần áo mới.
 
Những ánh mắt lạnh lùng, khinh thường đó, cô  đều chịu đựng, dồn hết sức lực  việc học.
 
Dù đau đớn đến mấy, Thẩm Thanh Thanh cũng  từ bỏ việc học.
 
Cuối cùng,  sự kiên trì của cô , cô    thi đại học.
 
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
Thành tích của cô   , dù trong  cảnh bệnh tật triền miên, đau đớn  thể chịu đựng, cũng  thi đậu  trường mà cô  và Trình An Cảnh  hẹn ước.
 
Chỉ là cô    còn thời gian nữa, định mệnh  chờ đợi cô  nhận  giấy báo trúng tuyển.
 
 nhớ rõ ràng  khi Thẩm Thanh Thanh kể xong, cô   rơi nước mắt : "Nếu em  thể sống thì   mấy."
 
Có  coi thường sinh mệnh,   tìm  cách chỉ  sống thêm một ngày.
 
  ôm cô   nữa: "Có điều gì cần chị  ?"
 
Thẩm Thanh Thanh chạm  trán : "Không cần , lát nữa đốt cho em ít tiền để xài là  ."
 
  cô  chằm chằm,   gì.
 
Thẩm Thanh Thanh  vẻ   đ.á.n.h bại, cô  thở dài: "Chị đừng  em bằng ánh mắt đó nữa, em sẽ mềm lòng mất.
 
"Em thừa nhận,   em   trái lòng, nếu chị  thể gặp Trình An Cảnh, hãy  với   rằng em  thất hẹn. Và... xin ."
 
***
 
     giường bệnh trong viện dưỡng lão, tuy khuôn mặt  chút xanh xao bệnh tật, nhưng trạng thái  quá tệ.
 
Chắc là Bùi Ngộ và họ  chăm sóc   .
 
"Nếu em   đó,  tỉnh   thì ?"
 
Bùi Ngộ : "Đừng lo,   ở đây, em chỉ cần luôn nghĩ rằng  đang đợi em, là  ."
 
Giọng    bình thản.
 
   thấy bàn tay    run rẩy.
 
Về chuyện ,    chắc chắn.
 
Bùi Ngộ đang sợ hãi.
 
   sang  Chung Duật,  mặt    quầng thâm mắt, lộ rõ vẻ mệt mỏi.
 
"Anh, em xin ."
 
Đây là lời xin   nợ Chung Duật, chỉ là  quá muộn.