Làm Ruộng Trữ Lương Vượt Những Năm Mất Mùa - Chương 103 : Tiếp tế vật tư

Cập nhật lúc: 2025-12-18 13:17:44
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nếu ... bà thực sự mua ít rau về ăn. Không còn cách nào khác, Hợp tác xã mấy ngày nay rau tươi.

 

Chu đại nương trong lòng nhen nhóm ý định nhưng thẳng . Mới quen đề cập chuyện lắm, để xem tình hình thế nào .

 

Tiễn Chu đại nương về, Liễu Nhân Nhân ngước trời mưa. Sáng nay lúc Cố Thành bảo nếu trưa mưa to thì sẽ về ăn cơm. Giờ mưa cũng nhỏ hơn buổi sáng, về ?

 

Liễu Nhân Nhân bếp thái rau, cắt một miếng thịt lợn rừng muối nhỏ, nấu nồi cơm thịt muối trộn rau, thêm bát canh đậu phụ nấm. Cô nấu cháo kê rau xanh đậu phụ riêng cho Cố Viêm Viêm.

 

Khoảng 12 giờ 10 phút, Cố Thành về. Ở huyện, tan đạp xe vài phút là về đến nhà. Cố Thành ướt sũng, quần áo dính đầy bùn cát.

 

Liễu Nhân Nhân lấy khăn khô đưa cho : "Sáng nay hỗ trợ thoát nước ?"

 

Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.

Cố Thành lau mặt: "Dẫn đắp bao cát."

 

Bên ngoài huyện Tân An con sông, nước sông tràn bờ nhanh chóng đắp bao cát chặn , nếu nước sẽ tràn thành phố.

 

Liễu Nhân Nhân lo lắng: "Sẽ chứ ?" Cô lo huyện ngập thì chẳng chạy .

 

Cố Thành cởi bộ quần áo bẩn thỉu, giọng bình tĩnh: "Huyện thành tạm thời chắc ." cũng chỉ là tạm thời, nơi ngập , nếu thì chỉ thể di dời đến nơi an .

 

Liễu Nhân Nhân bất đắc dĩ: "Mưa cứ thế thì hoa màu hỏng hết."

 

Thực ngoài đồng còn ít khoai lang, khoai tây, lạc thu hoạch. Nếu mưa mãi, khoai lang chắc chắn thối rữa, dân làng mới thực sự hết đường sống.

 

Năm ngoái mới lập nhà ăn tập thể, nơi lãng phí lương thực cho dân ăn thả cửa, giờ những nơi đó cạn sạch cái ăn. Nếu năm nay mất trắng thì chỉ còn nước chờ đói.

 

Tình hình thôn Liễu gia còn đỡ một chút vì Liễu Trường Toàn giờ keo kiệt, bao giờ cho dân làng ăn ngon, nên lương thực tích trữ của thôn chắc vẫn còn khá. Chẳng qua cầm cự bao lâu.

 

Cố Thành: "Hai hôm nữa về thôn một chuyến." Không thể ở huyện ông chủ chỉ tay năm ngón , cha Cố, nhà vợ và cả nhà đều về xem .

 

Liễu Nhân Nhân "" một tiếng, giục: "Anh tắm rửa đồ , lát nữa ăn cơm."

 

Gần đây mưa to, Liễu Nhân Nhân giặt quần áo chăm chỉ hơn , may mà đồ mùa hè mỏng dễ giặt, thì tay cô nát mất.

 

Lúc ăn cơm, thấy bát canh đậu phụ, Cố Thành hỏi: "Em mua đậu phụ ?"

 

Liễu Nhân Nhân lắc đầu, kể chuyện Chu đại nương sang chơi: "Bác cứ nằng nặc cho em hai miếng đậu, em đành biếu bác cây cải trắng."

 

Cơm thịt muối thơm, húp thêm ngụm canh đậu phụ, sảng khoái vô cùng!

 

Cố Thành cắm cúi ăn, một lát mới : "Ngày mai mấy xe tiếp tế vật tư đến huyện, lúc đó mua ít đồ ăn về."

 

Huyện thành đông thế , thể cắt đứt nguồn cung .

 

Mắt Liễu Nhân Nhân sáng rực, trong lòng kích động nhưng mặt vẫn giả vờ bình tĩnh: "Anh bận thế cần mua , trong nhà cũng chẳng thiếu gì, lát nữa em bảo Chu đại nương mua giúp ít thịt là ."

 

vật tư nhưng bao nhiêu tranh , chắc chắn xếp hàng tranh cướp. Cố Thành còn , lấy thời gian xếp hàng. Hơn nữa tin chắc , sáng nay cô Chu đại nương nhắc đến. Cô cho bà , bà chắc chắn sẽ vui, tiện thể mua giúp đồ chắc bà sẽ từ chối.

 

Quan trọng nhất là cô còn lén lấy đồ từ hệ thống , nếu để Cố Thành mua thì cô mất cơ hội .

 

Nghĩ ngợi, Liễu Nhân Nhân thêm: "Hai hôm nữa về quê thì mang ít thức ăn về." Còn thịt thì thể mang thỏ ăn.

 

Cố Thành Liễu Nhân Nhân một cái đầy ẩn ý, trầm tư hai giây : "Cũng , hai ngày nay trong xưởng đúng là bận thật."

 

Không tại Liễu Nhân Nhân cứ cảm thấy ánh mắt Cố Thành chứa đầy thâm ý. Lòng cô thắt , tự hỏi: Chẳng lẽ lộ cái gì ?

 

nghĩ nghĩ cũng manh mối. Lâu nay cô thực sự khá chủ quan, ỷ việc Cố Thành can thiệp chuyện vặt mà tùy ý hành động. thực tế, chỉ cần Cố Thành để ý chút thôi sẽ phát hiện những việc cô chịu nổi sự suy xét kỹ càng. Những cái cớ cô bịa cũng vững.

 

Nghĩ Liễu Nhân Nhân chột , liếc Cố Thành thấy thần sắc vẫn bình thường mới thở phào. Dù nữa cô tin Cố Thành sẽ chuyện tổn thương cô.

 

Ăn xong Cố Thành dọn bát đũa.

 

Chiều Cố Thành , tranh thủ lúc con ngủ, Liễu Nhân Nhân sang nhà hàng xóm.

 

"Đại nương nhà ạ?" Cửa nhà đóng, Liễu Nhân Nhân ngó gọi.

 

"Có đây!" Chu đại nương đang giặt đồ trong sân, tiếng vội lau tay tạp dề dậy vẫy tay, "Nhân Nhân đấy , đây chơi."

 

"Dạ thôi, con trai cháu còn đang ngủ, lát cháu về ngay. Cháu sang báo bác chuyện ."

 

"Chuyện gì thế?"

 

Liễu Nhân Nhân kể chuyện ngày mai Hợp tác xã đợt vật tư mới về. Quả nhiên mắt Chu đại nương sáng rực lên: "Thật á?" Mấy ngày nay thịt rau gì cả.

 

"Chắc là thật đấy ạ," Liễu Nhân Nhân dám khẳng định trăm phần trăm, "Bác cứ hỏi thăm thêm xem ."

 

Chu đại nương xua tay: "Hại, chuyện hỏi lung tung , càng ít càng . Không , mai sớm xem thế nào." Biết nhiều thì tranh hết phần. Bà ở nhà rảnh rỗi mai xếp hàng sớm.

 

Liễu Nhân Nhân thuận thế nhờ: "Đại nương, thế bác mua giúp cháu miếng thịt ạ?" Trời mưa cô ngại mang con .

 

"Được chứ, mai thịt mua cho." Chu đại nương nhận lời ngay. Liễu Nhân Nhân đưa tiền và phiếu thịt cho bà.

 

Chương 104 : Cung ứng giảm bớt

Cụ thể hết bao nhiêu mai tính , thực mua cũng , nhà còn khá nhiều thịt muối.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/lam-ruong-tru-luong-vuot-nhung-nam-mat-mua/chuong-103-tiep-te-vat-tu.html.]

Hôm nay là ngày Cố Thành lĩnh lương thực. Chiều tan mang lương thực về: bốn cân gạo tẻ, tám cân bột mì, hai mươi cân bột ngô, hai cân kê. Hết.

 

Liễu Nhân Nhân ồ lên: "Sao ít hơn tháng hai cân..."

 

Trước đây mỗi tháng Cố Thành lĩnh 36 cân lương thực: 12 cân tinh, 24 cân thô. Hôm nay chỉ còn 34 cân, thiếu mất 2 cân lương thực thô.

 

Cố Thành ôm con giải thích: "Nhiều nơi mất mùa , hiện tại lương thực của công nhân trong huyện đều giảm hai cân để chuyển cứu tế. Đợi tình hình khá hơn cung ứng sẽ trở bình thường."

 

Ở quê mấy nhà ăn lớn cạn sạch lương thực, cấp cứu tế, dân làng chỉ còn nước chờ c.h.ế.t.

 

Liễu Nhân Nhân "" một tiếng. Cô , mấy năm tới lương thực cung ứng cho công nhân thành phố chỉ càng ngày càng ít .

 

Sáng sớm hôm mưa vẫn tạnh nhưng nhỏ hơn , mưa dầm dề dứt.

 

Gần trưa Chu đại nương vẫn sang, tình hình thế nào. Liễu Nhân Nhân cũng nghĩ bà lừa , chẳng đáng bao nhiêu tiền, nếu lừa thật thì coi như bài học.

 

Khoảng 12 giờ, Chu đại nương cầm ô vội vã chạy sang.

 

"Hại, đợi sốt ruột ? Hôm nay Hợp tác xã nhiều đồ quá, xếp hàng thêm mấy chỗ." Xếp hàng cả buổi sáng, Chu đại nương mệt phờ nhưng mặt mày hớn hở giấu niềm vui.

 

Hôm nay sớm, tiền mang đủ nên mua khối thứ. Bà còn đeo cả cái sọt to , sọt đầy ắp! Nếu đồ vét sạch thì bà còn về muộn nữa.

 

Chu đại nương lục lọi trong sọt, lấy một miếng thịt mỡ to đưa cho Liễu Nhân Nhân: "Của cô đây, cố ý chọn hai miếng ngon nhất, miếng ngon hơn để cho cô đấy."

 

Bà xếp hàng mua thịt lợn đầu tiên, nếu thì chỉ còn thịt vụn.

 

Liễu Nhân Nhân: "..."

 

Thứ Chu đại nương gọi là thịt ngon chính là một miếng mỡ lá! Thời buổi mỡ lá thể rán lấy mỡ nước, đúng là loại thịt thượng hạng trong mắt .

 

Liễu Nhân Nhân ngại ngùng: "Đại nương, là đổi một chút ạ?" Nhà cô thiếu dầu ăn, cô thích thịt nạc hơn.

 

Chu đại nương ngẩn : "... Thịt ngon thế mà cô lấy á?"

 

Miếng mỡ lá nặng chừng hai cân! Nếu nể tình Liễu Nhân Nhân báo tin thì bà còn lâu mới nhường . Thế mà... cô cần?

 

"Nhà cháu hai lớn, cần nhiều mỡ thế, nhà bác đông hơn, miếng mỡ bác cứ giữ lấy ạ."

 

Chu đại nương cảm động lắm. Nghe xem, cô gái hiểu chuyện bao! Miếng mỡ to thế mà nhường ngay. Nhà bà đông đúng là thiếu chất béo, bà cũng khách sáo, tìm miếng thịt khác trong sọt đưa cho cô.

 

Miếng cũng hai cân, phiếu thịt nhà bà nhiều nên bà dùng hết tiêu chuẩn tháng của cả nhà luôn.

 

Liễu Nhân Nhân khóe miệng giật giật: "... Cảm ơn đại nương."

 

Miếng cũng mỡ nhiều hơn nạc, bảy phần mỡ ba phần nạc, nhưng cũng tạm .

 

"Khách sáo gì." Chu đại nương xua tay, "Nhân Nhân , về nấu cơm đây."

 

Thịt lợn tăng giá mấy, chín hào sáu một cân. Chu đại nương trả tiền thừa cho Liễu Nhân Nhân, xách sọt định về.

 

"Đại nương đợi chút." Liễu Nhân Nhân bếp lấy sáu quả trứng gà đưa cho bà, "Trứng gà cháu mang từ quê lên, bác cầm về ăn."

 

Chu đại nương suýt xoa, hâm mộ: "... là ở quê vẫn hơn."

 

Người nhà quê nuôi gà trồng rau, như thành phố cái gì cũng tốn tiền. Trứng gà cũng định lượng, mỗi một tháng nửa cân, trẻ con càng ít hơn.

 

Chu đại nương chợt nhớ điều gì, vội về nữa, ướm hỏi: "Nhân Nhân , cha cô cũng ở quê ?"

 

Liễu Nhân Nhân gật đầu.

 

Chu đại nương xoa tay thở dài: "Haizz, thành phố cái gì cũng định mức, như ở quê, đất trồng rau nuôi gà. Cùng lắm thì lên núi đào rau dại ăn."

 

Huyện thành thì chắc, tuy chợ đen cũng bán đồ ăn nhưng đắt đỏ, hơn nữa Chu đại nương nhát gan dám mò đó mua.

 

Liễu Nhân Nhân đoán ý bà, hỏi: "Đại nương ..."

 

Chu đại nương mắt sáng rực: " tính thế , nếu nhà cô thừa rau trứng gà thì thể dùng đồ khác đổi với cô."

 

Còn lương thực thì bà dám hỏi, năm nay mất mùa, nhà quê gặp tai ương lấy lương thực mà bán.

 

Liễu Nhân Nhân ngạc nhiên : "Đại nương, gần đây mưa gió hoa màu hỏng nhiều lắm. hai hôm nữa chồng cháu về quê, chắc sẽ mang ít đồ lên. Lúc đó xem thế nào, nếu nhiều rau cháu sẽ để cho bác một ít. Còn trứng gà thì bác bao nhiêu cũng ."

 

Nhà họ Liễu thì , nhưng nhà Liễu Nhân Nhân thật sự thiếu trứng, bán bớt cũng .

 

Chu đại nương mừng rỡ: "Thế thì quá, trứng gà cô bao nhiêu lấy bấy nhiêu, yên tâm để cô chịu thiệt ."

 

Mua trứng ở quê cần phiếu nhưng giá chắc chắn đắt hơn Hợp tác xã, cái bà hiểu, sẽ chiếm hời của Liễu Nhân Nhân. Trứng gà thì bao nhiêu cũng ít, ăn hết thì biếu họ hàng. Chu đại nương nghĩ đến cảnh cả nhà ăn trứng thoải mái mà lòng vui phơi phới!

 

Nghĩ đoạn, bà bốc một nắm rau trong sọt đưa cho Liễu Nhân Nhân, : "Sau việc gì cứ tìm , đừng ngại." Liễu Nhân Nhân hào phóng thế kết giao.

 

Nói xong Chu đại nương che ô về.

 

Liễu Nhân Nhân xách thịt bếp, cùng với bó rau chân vịt và xà lách Chu đại nương cho. Cô động ý niệm, lén lấy từ hệ thống thêm một cân thịt nạc, một bó cần tây và một cân cà rốt.

 

 

Loading...