Lần này, hạnh phúc là do ta giành lấy - Chương 6: Nắm Huyệt Giữa Hỗn Loạn

Cập nhật lúc: 2025-11-01 07:24:00
Lượt xem: 41

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Không một lời, lao tới, vung tay định tát!

Trong khoảnh khắc , kịp chộp lấy cổ tay , ấn mạnh một huyệt nhạy cảm ở cổ tay — lực đủ để co thắt các cơ, khiến tay bủn rủn.

“A—!”

Cơn đau mặt Thẩm Hạo Dương tái nhợt, mồ hôi vã như tắm.

Đùa chắc. Không sinh viên y khoa chúng khổ thế nào ? Lúc học, giáo sư còn chúng đủ sức mang vác … cả một con bò. Những kỹ thuật cơ bản, phản xạ và kinh nghiệm cứu giúp phản ứng ngay trong tình huống hỗn loạn .

“Thư Nhan, tay với trẻ con, cô thật hèn hạ! Trước đây nhận cô độc ác thế . Xem vẫn lạnh nhạt với cô thêm một thời gian, nếu —” Thẩm Hạo Dương dứt lời, còn định lải nhải nữa thì nhịn nổi.

“Tắt miệng! Mau đưa đến bệnh viện!” quát lớn.

Mọi xung quanh bắt đầu xôn xao.  chỉ cố gắng che chắn đường thở cho đứa trẻ, lớn để nhắc hỗ trợ: “Đưa ngay đến xe cứu thương! Ai gọi xe y tế? Lấy epinephrin, đưa cho cái kim tiêm!”

Trước mặt tiếng la hét và ánh mắt nghi hoặc, vẫn giữ bình tĩnh: y học cho phép cảm xúc xen khi tính mạng đang treo lơ lửng. trong sâu thẳm, một suy đoán gợn lên: tình huống xảy quá đúng lúc — quá vặn để thể lợi dụng. Trên đường , theo cùng — hùng, mà vì trách nhiệm nghề nghiệp.

Trước khi lên xe, Thẩm Hạo Dương nắm tay , giọng trầm đe dọa lẫn van nài: “Thư Nhan, tối nay cô nhớ đến địa chỉ đó.”

thẳng mắt , trả lời lạnh: “Có việc, sẽ đến. nếu ai dám dùng con trẻ lá chắn dàn dựng tình huống để ép , sẽ nhân nhượng.”

Hắn khựng , phản bác, lộ vẻ kiên quyết.

Xe cứu thương rời , để đám phố thở dài, Thâm thị bận rộn, nắng chói, còn theo xe cứu thương lăn bánh về phía bệnh viện — nơi mà, trong vài giờ tới, sự thật và dối trá thể sẽ va đến nảy lửa.

Trong lúc bác sĩ đang cấp cứu, kịp rời thì Đường Di Như níu lấy tay, đòi một lời giải thích. Không lâu , và em gái Thẩm Hạo Dương cũng ầm ĩ xông .

“Ôi chao, cháu ngoan của bà ơi! Bà đau lòng c.h.ế.t mất thôi…” Thẩm Tư Dung trừng mắt, đầy căm hờn.

Thẩm Hạo Dương thì ôm Đường Di Như lòng, dịu giọng an ủi; Đường Di Như ngước với vẻ hoảng sợ rúc n.g.ự.c chồng, giả vờ run rẩy.

Sắc mặt đổi lạnh, lệnh: “Tạ Thư Nhan, xin !”

buồn những lời nài nỉ giả tạo, dậy định bỏ .

nguyenhong

Thẩm Hạo Dương chộp lấy tay , kéo . Giữa lúc giằng co, một giọng nghi hoặc vang lên từ phía : “Giám đốc Tạ, chị gì ở đây? Khoa vẫn đang đợi chị họp.”

— mấy thực tập sinh mới bước tới, trong đó Tiểu Dương. vội bảo họ tách khỏi đám nhà họ Thẩm đang lên cơn, nhân cơ hội đó lùi và thoát khỏi vòng vây.

Đứng cách đó xa, Thẩm Hạo Dương liếc mấy thực tập sinh, hỏi lửng: “Mấy gọi cô là gì? Giám đốc Tạ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/lan-nay-hanh-phuc-la-do-ta-gianh-lay/chuong-6-nam-huyet-giua-hon-loan.html.]

Vài thực tập sinh nhiệt tình đáp: “ . Giám đốc Tạ điều về từ Bắc Thị, là học trò xuất sắc của Đại học Y Bắc Thị, cũng là môn cuối cùng mà giáo sư Trình quý trọng.”

Lời đó như một lớp áo giáp vô hình chắn . Chiều tan ca, khỏi bệnh viện thì gặp Thẩm Hạo Dương chờ cổng.

“Thư Nhan, hóa cô cũng trọng sinh,” , giọng mỉa mai chắc chắn.

Không trách — kiếp khi cùng chị Cao leo núi đá cắt mắt cá, một nữ bác sĩ trẻ giúp rửa vết thương và khâu . Động tác nhanh nhẹn, khéo léo khiến từ đó chìm đắm trong ảo tưởng: cây kim nhỏ cũng thể quyến rũ . Khi thích y học, Thẩm Hạo Dương từng khinh bỉ: “Nếu cô mà bác sĩ thì lợn nhà cũng leo cây.” 

bằng ánh mắt lạnh lẽo khinh bỉ:

bác sĩ , lợn nhà giờ leo cây , Thẩm Hạo Dương?”

Mặt thoáng đỏ lên, nhưng vẫn gân cổ đầy chính nghĩa:

“Tạ Thư Nhan, rõ ràng cô trọng sinh từ lâu, đến tìm ?

sắp gặp chị Cao, cũng chị chỉ thích quần áo do cô may.

Cô cố tình khó xử, cầu xin cô đúng ?

thế là vì tương lai của chúng !

Chẳng lẽ cô sớm sống cuộc đời phu nhân quyền quý như kiếp ?

Mau nghỉ việc ở bệnh viện, về lo may đồ và tiện thể chăm sóc .

bác sĩ mấy năm , chắc chăm già cũng rành hơn khác, thế cũng .”

thật sự ngán tận cổ cái giọng điệu tự cho là đúng .

Kiếp , chỉ vong ân bội nghĩa, giờ mới thấy còn tự luyến đến mức buồn nôn.

Lúc , đồng nghiệp lượt tan ca, từng nhóm nhỏ ngang qua, ánh mắt tò mò dừng ở chúng .

Thẩm Hạo Dương còn hớn hở bước đến, định nắm tay , vẻ mặt đắc ý như thể tất cả trong lòng bàn tay .

lạnh mặt, gạt phắt tay :

“Anh mà bước thêm một bước, sẽ gọi bảo vệ.

Đây là bệnh viện thuộc quân khu, một nhân viên an ninh ở đây đủ sức hạ gục ba chỉ bằng một tay.

 

Loading...