Lần này, hạnh phúc là do ta giành lấy - Chương 7: Kẻ bám đuôi và sự trả giá muộn màng

Cập nhật lúc: 2025-11-01 07:30:30
Lượt xem: 57

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

, đừng tự luyến nữa.

kết hôn .”

Hắn sững sờ.

“Không thể nào.”

Rồi bật , giọng khinh khỉnh:

“Trừ , cô thể lấy ai khác.”

kịp đáp thì phía vang lên một giọng trầm thấp, mạnh mẽ như tiếng lệnh:

“Cô lấy .”

giật — Dụ Tư Hành đang sải bước tới, ánh mắt sắc như d.a.o cắt, từng bước đầy khí thế.

Anh nắm chặt lấy tay , đan mười ngón tay, giọng khàn khàn vang lên giữa gian náo động:

bạn đời hợp pháp của cô , Luật Hôn nhân của quốc gia công nhận.

Anh ý kiến gì ? Anh là cái thá gì?”

ngước , tim như ngừng đập.

“Không mai mới về ?”

Anh cúi đầu, nụ thoáng dịu giữa ánh hoàng hôn:

“Nhớ em… nên chạy suốt đêm về đây.”

Phía , Thẩm Hạo Dương gào khản cổ, nhưng vệ sĩ của Dụ Tư Hành khống chế, giữ cách xa cả chục mét.

“Tạ Thư Nhan! Cô chỉ thể gả cho ! Chỉ thể là của !”

, ánh mắt dửng dưng.

Gió thổi tung mái tóc, lòng chỉ còn một câu:

Người từng khiến rơi lệ, nay chẳng còn tư cách khiến tim rung lên nữa.

Dụ Tư Hành khẽ vuốt ve ngón tay , khóe môi cong lên một nụ lạnh nhạt:

“Mơ tưởng!”

Khoảng cách xa cách bằng trăm cuộc ân ái, khi tái ngộ càng như vợ chồng mới cưới.

Mỗi như , đều nghĩ… đường đường là sinh viên y khoa, nếu c.h.ế.t vì kiệt sức giường, chắc mất mặt lắm.

Dụ Tư Hành lúc nào cũng điềm nhiên kéo chăn đắp , giọng khàn khàn, dịu dàng như ru:

“Vợ , em nghĩ nhiều quá . Thầy em còn , trong tất cả học trò của ông, em là chịu khổ giỏi nhất, thể lực hạng nhất đấy.”

Hai tháng , chủ động xin điều sang phân viện để học tập và tham gia giảng dạy.

Khi Thâm Thị, mùa thu gần tàn.

Nghe đồng nghiệp kể, một gã đàn ông kỳ lạ ngày nào cũng chờ cổng bệnh viện, bất kể mưa nắng.

Hắn theo đúng giờ , giờ tan ca của nhân viên y tế, chẳng bỏ sót ngày nào.

Tiểu Dương, cô thực tập sinh hoạt bát, kể sinh động:

“Ban đầu bảo vệ tưởng là biến thái, nhưng thấy chỉ ngây như đợi ai, nên cũng mặc kệ.

Giám đốc Tạ, chị thấy , một gã đàn ông cao to trai mà , rợn hết da gà.”

Hôm xong, hôm Thẩm Hạo Dương chặn ngay cổng bệnh viện.

Thấy bảo vệ căng thẳng, xua tay hiệu .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/lan-nay-hanh-phuc-la-do-ta-gianh-lay/chuong-7-ke-bam-duoi-va-su-tra-gia-muon-mang.html.]

“Thư Nhan, là sai , quá tự mãn. , em bên nhé.”

Hắn kích động đến mức rơi nước mắt, :

“Kiếp chúng là vợ chồng bao nhiêu năm, còn cả con trai. Em gả cho , chúng lấy giấy chứng nhận kết hôn . Em rời bỏ , chê gì hết, sẽ cưới em.”

bình thản , giọng điềm tĩnh đến lạnh :

“Thẩm Hạo Dương, khi bỏ trốn trong ngày cưới, mừng vô cùng.

Trọng sinh về đây, điều sợ nhất là gả cho , nên nhân lúc chạy trốn, lập tức lên thành phố lấy hồ sơ đăng ký kết hôn.”

Hắn sững sờ, môi run run.

tiếp tục, từng lời như d.a.o cắt:

và chồng kết hôn từ lâu. Chúng một cô con gái đáng yêu — ngoan ngoãn, tự tin, khúm núm lấy lòng cha bà nội.

Vì cả nhà đều yêu thương con bé đến tận xương tủy.”

Thẩm Hạo Dương im lặng. Khóe môi co giật, mắt đỏ ngầu:

“Thư Nhan, sai . chỉ định để em ‘nguội’ vài năm, chứ định bỏ em.

nguyenhong

Mỗi năm đều thư cho em, nhưng Di Như lấy mất. Em xem, của .

Cho thêm một cơ hội … Em nghĩ đến con trai chúng , nó giống như đúc mà, xuất sắc như thế.”

“Xin em đấy, Thư Nhan, thật sự sai .”

— con từng khiến đau đến tận xương tủy — giờ quỳ gối cầu xin như kẻ đáng thương.

Nếu là kiếp , lẽ mềm lòng.

giờ… chỉ thấy ghê tởm.

Nhớ lời Dụ Tư Hành, cố kiềm chế, nếu , dẹp gọn “cái đuôi dai dẳng” từ lâu.

nhếch môi, giọng mỉa mai:

“Thẩm Hạo Dương, chẳng qua tiếc cái ‘giá trị sử dụng’ của thôi — quán xuyến, thể mở đường cho trong sự nghiệp.

Anh chỉ nhớ đến khi khác đem lợi ích.

Nghĩ đến đứa con trai giống hệt , càng mừng vì dứt bỏ.

từng tròn vai trò vợ, , dâu, nhưng bước chân nhà họ Thẩm là điều kinh tởm nhất trong đời!

Anh , mỗi ngày mỗi đêm đều hối hận vì chọn .

Đến giờ chỉ cần thấy mặt , thấy buồn nôn.”

Thẩm Hạo Dương khuỵu xuống, giọng lạc :

“Sao… thể như …”

, chẳng buồn liếc thêm nào:

“Suốt quãng đời còn , đừng để thấy mặt nữa.

Anh chắc chắn nếm thử cách chồng đối xử với kẻ thù .”

Sau hôm đó, Thẩm Hạo Dương cùng cả gia đình biến mất khỏi cuộc đời .

Buổi tối, Dụ Tư Hành ghen mặt, giọng hờn dỗi:

“Em tiếc đ.á.n.h ?”

bật , khẽ lườm:

“Ngốc ạ, còn chẳng bằng một sợi tóc của . Vì mà khiến ảnh hưởng tiền đồ, thì đáng chút nào.”

Người nào đó xong liền ngoan ngoãn như con sư tử vuốt lông.

 

Loading...