Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
thẳng đến chỗ chồng đang , Tuấn Nhật liếc nhưng gì cả. Ngó đang đó tự nhiên khỏi ngỡ ngàng. Một đàn bà , sang trọng quý phái. Khí chất ngút ngàn của bật thượng lưu mà lúc sáng còn trầm trồ khen bà . Thế mà bây giờ mới chợp mắt thôi bà bất động.
Thấy tới, Tú Minh bĩu môi, còn vì nó còn là con bạn nên cảm giác đối với nó giờ đây cũng khiến lòng dâng lên một mớ hỗn độn. im lặng, lách qua một bên cho khuất mắt nó, để cho lòng khó chịu thêm.
Ở nhà chồng đến 2h đêm Tuấn Nhật mới chở về nhà riêng. Chắc lẽ thấy điều chịu sang thăm đấy mà còn hằn học với nữa. Về đến nhà phòng tẩy trang một lúc thì Tuấn Nhật bước . Anh mặc một bộ thể thao màu trắng, bộ quần áo đơn giản nhưng cũng thể đánh bại nhan sắc trời phú , cứ thế mặc nhiên thu hút ánh mãi thể rời mắt.
Tuấn Nhật mặt , trầm giọng
-Mai sáng đưa ba sang Mỹ sớm, tầm trong tuần sẽ về . Em ở nhà thoải mái thì về ba hoặc ở đây cũng . À nhân tiện ngày mai em giúp lên công ty đem cái hợp đồng để trong ngăn kéo về nhà giúp . Hợp đồng lớn để trong công ty thấy an .
Tuấn Nhật chớp mắt. Không thu hút bởi vẻ của mà là bây giờ bất ngờ với cái cách xưng hô với . Một Tuấn Nhật lạnh lùng, bao giờ chuyện với ai mà nhiều chữ đến . Thế mà bây giờ mềm mỏng thế, nhầm ? Vì quá đỗi ngạc nhiên thế nên lập tức hỏi
-Anh ai nhập , xưng , cô nữa ? Sao giờ em em ngọt quá .
Bị hỏi, Tuấn Nhật khẽ nhếch đôi lông mày rậm lên đó hắng giọng một cái rõ mạnh
-Ờ thì… mà cô lấy , nếu thì để…
để hết lời vì kiểu gì cũng mấy lời khó . Mà dù thì cũng ở chung nhà, đối đầu với mãi cũng là chuyện . Mà thì cũng rảnh, qua công ty một lúc cũng ko . Nghĩ nên liền bĩu môi đáp
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/lang-le-yeu-anh/chuong-16.html.]
-Ờ thì…lấy thì lấy. Ai bảo là vợ .
khi câu , là lúc quên mất những gì mà đêm nay từng đối xử tệ bạc với , quên mất Tú Minh là ai và quên luôn cái vết thương cổ do ban tặng. Vừa nhớ bất giác đưa tay lên chạm cổ. Vết thương nơi đây vẫn còn đang đau nhức nhối.
Tuấn Nhật ngẩng , khi dứt lời thì ý mắt càng thêm sâu đậm. Đang lúc lý trí bình tĩnh cố chấp khom sát xuống mặt phun một câu lạnh nhạt
-Cô đến , sợ quên cô đang là vợ ?
-Ý , ý là dù và cũng ở chung nhà, nhờ tý việc tất nhiên cũng nên ích kỷ mà đồng ý .
-Biết suy nghĩ như là .
- mà hôm qua công ty còn nhận việc, nhà, thì phòng .
-Cô lo gì? Bây giờ cô là phu nhân của Tổng giám đốc thì phòng của chồng cô quyền mà một ai dám cấm cản.
-Đấy là do chứ là vợ nữa nha.
-Ừ thì…do cô nhắc nên tiện thể thừa nhận luôn cho cô đỡ quê.