Hoàng Phúc mở cửa xe bước xuống. Vẫn nét trai thư sinh ngày nào, vẫn hoà đồng dễ thương mỗi khi gặp. hiểu vì thương trường ví Hoàng Phúc như một con cáo già. còn nếu như Tuấn Nhật là một tập đoàn hùng mạnh nhất thì Vạn Phúc là đối tượng thương mại khó tiếp cận nhất. Hai tập đoàn lớn nhất nhì trong nước, như một xã hội ngầm ganh ghét đấu đá từ đến giờ phân thắng bại.
-Nghe em lấy Tuấn Nhật?
Nghe Phúc hỏi cũng thật tình trả lời
-Vâng ạ? Ơ nhưng mà đây.
-Anh đang việc, chạy qua ngó thấy em nên tấp xe . Tuấn Nhật để em đây một thế
-À… .
đang định về chuyện bệnh nên Tuấn Nhật đưa bà sang Mỹ điều trị, thế nhưng vì sợ dính líu đến những chuyện khác mong nên đành chọn cách dối với Hoàng Phúc
-À đang bận tiếp đối tác nên em định bắt xe về ạ.
-Thế thì lên xe cho em giang về.
-Thôi ạ. Em bắt xe phiền .
-Anh phiền, với bây giờ trưa nắng, em đây một lúc nữa là nám da luôn đó. Lên xe đưa em về, chắc Tuấn Nhật khó .
-Ơ nhưng mà…
từ chối vì Hoàng Phúc một mực nắm tay kéo trong xe, mà vô tình đúng lúc gót giày vì kéo nên bước kịp mà lật qua một bên gãy ngang luôn, khiến cho chân cũng ngả theo
-Á…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/lang-le-yeu-anh/chuong-20.html.]
Cảm giác té, bàn chân đau nhói lên khiến ngậm miệng mà thốt lên. Vừa Hoàng Phúc phản xạ kịp nên vòng tay ôm lấy kéo luôn của . May mắn đỡ cú ngã. Thế nhưng ngờ là cái may mắn khiến cho gặp rắc rối về .
Sau cú ngã chấn động , hoàng hồn trở mới vội bối rối né tránh Phúc , thế nhưng dường như chân thương , khỏi vòng tay là chới với.
Bên Phúc vẫn nhiệt tình, vì sự né tránh của mà buông tay , ngược còn đỡ
-Chân em trật để đưa em khám về nhà luôn.
ái ngại nhưng dù thì bây giờ với tình trạng cũng thể từ chối . Cuối cùng là miễn cưỡng gật đầu.
Phúc chở qua một bệnh viện tư nhân, khi chụp hình chân các kiểu bác sĩ kết luận bong gân ngay cổ chân nên cho nẹp chân cố định và đem một đống thuốc về nhà.
Xe dừng nơi cửa, Phúc ngỏ ý đưa luôn trong nhà thế nhưng thẳng thừng từ chối vì rắc rối và phiền , thế nên chỉ cúi đầu cảm ơn Phúc một tiếng lê cái chân cà nhắc .
…
Hôm nay Nhật , ngôi nhà rộng rãi bây giờ chỉ mỗi nên càng thêm trống trải. một lúc sopha cố nhấc cái chắn xuống bếp tìm cái gì đó nhét bụng. Vừa trong tủ chỉ còn mì gói thế là đành nuốt tạm, vì đôi chân đang thương cũng ko thể dành nhiều thời gian để mua đồ ăn .
Vừa ăn mì, tự nhiên vô thức thấy tủi mà bật nức nở. Mới hai ngày lấy chồng, mà cuộc đời rơi thảm cảnh . về nhà, về nhà sẽ chăm sóc cho , chứ để một cô độc thế .
Vừa nghĩ đến mà tủi đến mức sợi mì nuốt đến cổ còn mắc nghẹn trở khiến càng thêm uất ức hơn. nóc một ly nước cho hết mắc nghẹn mà sóng mũi cứ cay cay, những giọt lệ kìm mà liên tục trượt dài xuống mặt.
Định bụng rút điện thoại gọi cho , nhưng cuối cùng khi bình tĩnh ném luôn nó qua một bên. Thôi thì cố gắng . Nếu gọi cho , càng lo lắng thêm thôi.
Ăn xong dọn dẹp sạch sẽ khóa cửa cẩn thận lê bước trở lên phòng. bước hết cầu thang, sực nhớ bản hợp đồng còn giữ bên , cuối cùng ngó sang thư phòng , quyết định đem hợp đồng cất trong đó.
Khi bước đến thư phòng của , khác hẳn do ở nhà nên mạnh dạn hơn. Ngó xung quanh phòng thứ đều ngăn nắp đến mức hảo lạ thường, thoang thoảng qua cánh mũi của là một mùi hương quen thuộc của ,mùi hương thơm, dễ chịu, mang theo dư vị đặc biệt như đang ở đây ngay lúc , bất giác nó khiến cho nhớ đến da diết.