Lang Quân Yêu Nghiệt của Ta - Chương 25
Cập nhật lúc: 2025-01-09 04:45:17
Lượt xem: 94
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Đây là vật hiến tế mới đến, Thủy Thủy ngươi giúp bổn Miêu dạy dỗ một chút, nàng chải lông cho bổn miêu."
Mèo đen để một câu dặn dò, bước những bước chân nhẹ nhàng về canh cổng.
Sau khi nó rời , những khác cũng tiếp tục ở , chào hỏi Tang Niệm Niệm rời , nhanh, Miêu quật chỉ còn hai Tang Niệm Niệm và Lâm Mộ Thủy.
"Lục sư /Tiểu sư , ở đây?"
Hai giọng đồng thời vang lên, Lâm Mộ Thủy khổ một tiếng, xung quanh, hạ giọng : "Vào phòng ."
Tang Niệm Niệm ngoan ngoãn miêu quật, phát hiện nơi thật sự là một cái ổ mèo cỡ lớn, đập mắt là một tấm thảm lông to tướng, trần nhà treo nhiều quả cầu len khổng lồ, bên cạnh là một đống đồ chơi cho mèo hình thù kỳ lạ.
Còn phòng của vật hiến tế, giống như hang chuột, phân bố ở mấy góc tường.
Lâm Mộ Thủy rõ ràng địa vị cao trong những vật hiến tế, nên phòng của là lớn nhất, còn phòng chứa đồ và sảnh chính.
Lúc , hai đang trong sảnh chính gì.
Một lát , Lâm Mộ Thủy mới mở miệng : "Tiểu sư , bắt đến đây ?"
Tang Niệm Niệm do dự một chút, gật đầu.
Lâm Mộ Thủy thở dài, ánh mắt nàng vô cùng phức tạp, thương hại, may mắn: "Muội Huyền Miêu chọn vật hiến tế, chắc là thương, thể kể cho chuyện khi xuống núi ?"
Tang Niệm Niệm liền kể chuyện Nguyên Vụ tiên nhân mất tích và bộ Côn Lôn chỉ còn một nàng.
"Quả nhiên." Lâm Mộ Thủy khổ một tiếng: "Yêu Vương vẫn tha cho sư... Nguyên Vụ."
Tang Niệm Niệm chút bất ngờ khi Lục sư đây luôn kính trọng tiên nhân nhất trực tiếp gọi tên húy của tiên nhân, nhưng thấy Lâm Mộ Thủy uống một ngụm , thản nhiên : "Tiểu sư , đừng sùng bái Nguyên Vụ nữa, tên đó... là tiên nhân lành gì."
Có lẽ sự nghi ngờ trong mắt Tang Niệm Niệm, Lâm Mộ Thủy thẳng: "Bây giờ cả và đều trở thành vật hiến tế của yêu quật, cũng giấu nữa."
Nhắc đến chuyện năm xưa, giọng điệu Lâm Mộ Thủy trầm xuống vài phần, trong mắt cũng mang theo chút oán hận: "Thất sư của , là do Nguyên Vụ giết."
Tính theo thời gian nhân gian, đó là chuyện của gần mười năm .
Lúc đó và Thất sư Trình Tử Âm phụng mệnh Nguyên Vụ tiên nhân xuống trần gian tiêu diệt Yêu Vương, vì hai bọn họ tu luyện nhiều năm ở Côn Lôn, thực lực yếu, ban đầu cũng cướp một thôn làng và thị trấn từ tay đại yêu.
nhanh, Yêu Vương chú ý đến hành động của bọn họ, phái một đại yêu trướng đến Ngu Linh, con mèo khổng lồ là đối thủ mà bọn họ thể chống , và Tử Âm liều c.h.ế.t tự bạo đan điền cũng chỉ khiến móng vuốt của Huyền Miêu thương.
"Sau đó, chúng con Huyền Miêu đang nổi giận bắt về hang động."
Nhớ cảnh tượng mười năm , vẻ mặt Lâm Mộ Thủy chút ngẩn ngơ.
Lúc đó và Thất sư đều cho rằng chắc chắn chết, đều quyết tâm tự sát để ngăn chặn bí mật của Côn Lôn tiết lộ.
Kết quả, con Huyền Miêu là một kẻ mê trai , thấy hai bọn họ dung mạo xinh , liền bọn họ ở dọn dẹp ổ mèo cho nó, thêm chút cơm cho mèo.
Quá trình tuy chút nhục nhã, nhưng dù hai cũng sống sót, định bụng từ từ dưỡng thương, đó sẽ nghĩ cách truyền tin về Côn Lôn.
" thật sự ngờ tới..." Lâm Mộ Thủy đau khổ túm tóc, ngón tay ngừng run rẩy.
, thật sự ngờ tới, Trình Tử Âm vất vả mang theo tin tức trốn ngoài c.h.ế.t trong tay Yêu Vương, c.h.ế.t trong tay kẻ bán , mà c.h.ế.t trong tay Nguyên Vụ tiên nhân.
Thậm chí chỉ nàng , ngay cả những sư sư tỷ mất tích đó cũng là do sư tôn của bọn họ giết.
" mà... tại ?" Tang Niệm Niệm nhịn ngắt lời : "Tuy sư tôn chút lạnh lùng, nhưng giống tiên nhân sẽ chuyện như ."
"Đương nhiên là vì tranh giành quyền lực." Cảm xúc của Lâm Mộ Thủy chút kích động, làn da trắng bệch như tờ giấy, lông mày đen nhánh khiến trông thêm vài phần kinh dị: "Nguyên Vụ tiên nhân là sương mù lúc bình minh và hoàng hôn, thời gian tồn tại của dài như mặt trời và mặt trăng, mà cũng ý thức của riêng , chỉ theo bản năng đáp lời cầu nguyện của phàm nhân mà thôi!"
Côn Lôn là một nơi yên bình, bốn phương đông tây nam bắc nhiều ngọn núi, đó nhiều tiên nhân lớn nhỏ, cộng thêm tử của bọn họ, thường xuyên xảy tranh giành tài nguyên và quyền lực.
Mà những chuyện , Tang Niệm Niệm chỉ giao việc vặt, trồng lúa chân núi thì hề .
"Hiện giờ Côn Lôn, căn bản là Nguyên Vụ, mà chỉ là một tên trộm cướp danh."
Từ khi Trình Tử Âm chết, Lâm Mộ Thủy vẫn luôn điều tra chuyện , ba năm tình cờ chân tướng của "Nguyên Vụ tiên nhân", đáng tiếc, khiến căm phẫn c.h.ế.t .
Nói đến đây, Lâm Mộ Thủy thở dài, đầu tiên gọi phong hiệu của Tang Niệm Niệm: "Tiên Thư Công chúa, thật sự cho rằng, tiên linh lực thể chữa trị tất cả của , là do tiên nhân ban cho ?"
Tang Niệm Niệm ngẩn : "Ý là gì?"
Nụ của Lâm Mộ Thủy vô cùng châm chọc: "Nghĩa đen đó."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/lang-quan-yeu-nghiet-cua-ta/chuong-25.html.]
...
Từ chỗ Lâm Mộ Thủy , mãi đến khi chiếc giường gỗ nhỏ hẹp, Tang Niệm Niệm vẫn hồn.
Trong bóng tối, nàng xoa xoa cặp còng tay sờ như ngọc cổ tay, nhớ đến bên chắc hẳn còn một đường khắc mờ nhạt, lưu trữ ngũ quan của nàng.
Lúc thức tỉnh tiên duyên, vì tơ tình rút , nàng chịu đựng chút đau đớn nào, nhưng ngũ quan lưu trữ cũng theo hỉ nộ ái ố tiêu tan trong nghi thức dài dòng phức tạp.
Trái tim đập từng chút một trong bóng đêm, lâu gặp, Tang Niệm Niệm cảm thấy n.g.ự.c đau nhói.
Như một bàn tay lạnh lẽo nắm chặt, khiến nàng run rẩy, sợ hãi, hối hận.
Lâm Mộ Thủy , thức tỉnh tiên duyên chỉ là một trò lừa, tơ tình và m.á.u thịt mới là thứ "Nguyên Vụ tiên nhân" cần.
Lâm Mộ Thủy còn , thức tỉnh tiên duyên là một chuyện đau khổ, vì đó là cưỡng ép khắc dấu ấn nô lệ lên trái tim, trừ phi thi thuật c.h.ế.t , nếu vĩnh viễn thể nào thoát khỏi.
Lâm Mộ Thủy cũng , Yêu Vương g.i.ế.c "Nguyên Vụ tiên nhân" , cần lo lắng về dấu ấn nô lệ, nhưng thêm một yêu khế?
Cuộn tròn , Tang Niệm Niệm đưa tay chạm xương quai xanh nóng rực, bỗng nhiên hiểu tại từ mười ba tuổi, khi nàng ngưng tụ tiên linh lực, chữa trị cho khác cần gánh chịu đau đớn nữa.
Diệu Diệu Thần Kỳ
Trước đây nàng còn đắc ý vì chuyện , thậm chí còn cho rằng là do thuật pháp mới học , nhưng bây giờ, trong đầu nàng hiện lên, chỉ những vết sẹo n.g.ự.c thiếu niên yêu lang .
Thì , cái giá trả khi sử dụng cấm thuật, đều do Phù Minh gánh chịu nàng.
Bên ngoài căn phòng nhỏ hẹp, cúi xuống cũng khó mà :
Yêu Vương khôi phục dung mạo thời trẻ mặt mày âm trầm, bực bội lắng tiếng thở yếu ớt của vật hiến tế trong động.
Hắn nhíu chặt mày, ánh mắt sắc bén như d.a.o găm con mèo đen đang cụp tai theo phía .
Cổ nó co rụt , cố gắng cuộn thành một quả cầu lông đáng chú ý, hận thể hòa bóng tối.
Không , chẳng vật hiến tế đều là ai canh cổng thì đó thể tùy ý sai bảo ?
Nó thấy vật hiến tế một , còn tưởng rằng nàng ai cần!
Chương 25
Nghe tiếng thở đều đều trong phòng, Phù Minh mím chặt môi mỏng, một lời rời .
Huyền Miêu: "?"
Lão đại đây là ý gì, là thích vật hiến tế bên trong nữa meo?
Nó hiểu gì cả, dứt khoát ném chuyện đầu.
Nó giỏi suy đoán tâm tư của lão đại, mỗi đều chọc tức giận, là ngày mai hỏi Hoàng Tam , con chồn vàng theo lão đại lâu nhất, chắc chắn thể đoán ý của lão đại meo!
...
Cạch cạch cạch~
Tiếng chuông giống như sấm rền vang lên, ngoài phòng ngủ cách âm lắm truyền đến âm thanh lăn lộn như ngọn núi nhỏ.
Tang Niệm Niệm gần như thức trắng cả đêm, nhanh chóng bò dậy, đẩy cửa ngoài.
Con mèo đen to lớn tối hôm qua trở về, đang chơi quả cầu len ở giữa miêu quật.
Lâm Mộ Thủy và nhiều vật hiến tế cũng thức dậy, nhao nhao đợi ở cửa.
Vô lông mèo đen bay tứ tung, đợi đến khi con mèo béo sấp ngủ, mới rời khỏi phòng ngủ, nhanh chóng đến một cánh cửa tròn nhỏ ở phía bắc.
"Niệm Niệm, nhanh lên, theo ." Lâm Mộ Thủy chuyện tối qua Yêu Vương bệ hạ đích đến đây, còn tưởng rằng Tang Niệm Niệm ở hầu hạ mèo béo cùng , lập tức gọi nàng cùng đến hậu điện lấy dụng cụ.
Bước qua cánh cửa tròn nhỏ, Tang Niệm Niệm như lạc thế giới khổng lồ, thấy bát ăn cơm to như ngọn núi nhỏ, thác nước đầy lông mèo, đủ loại nguyên liệu nấu ăn cao hơn cả cây cối.
"Muội phụ trách chải lông, bình thường khi Huyền Miêu đại nhân ngủ thì chải, thấy hai mươi ? Tối qua với của ban chải lông , theo bọn họ, bây giờ luôn ."
Buổi sáng rõ ràng gấp gáp, Lâm Mộ Thủy sắp xếp công việc cho tất cả , còn cầm lọ gia vị cao hơn cả để nêm nếm cơm cho mèo, lo lắng đến mức sắp bốc hỏa.