Tạ Mẫn Hoài đang lơ lửng giữa  trung, bên  la liệt t.h.i t.h.ể cung nữ và thái giám.
 
Hắn  hút cạn tinh khí của một  cuối cùng, lạnh lùng buông tay, vứt xác xuống đất như ném rác.
 
Lang yêu thì quỳ  chân , cung kính :
“Chúc mừng Ma Tôn,  khiến tên hôn quân  cam tâm dâng hiến  xác.”
 
“Tạ Mẫn Hoài” bật  khàn khàn, đầy chói tai:
“Dạo   tu sĩ  trọng thương, đợi bản tôn dưỡng thương xong, sẽ lập tức khiến nhân gian triệt để sụp đổ!”
 
Tạ Mẫn Hoài  để yêu ma chiếm lấy  thể !
Hắn thật sự điên đến mức đó  ?
 
Sau khi lang yêu báo cáo xong thì lui  ngoài.
Lúc , đôi mắt của Tạ Mẫn Hoài dần nhạt  sắc đỏ, tựa như ý thức dần khôi phục.
 
Hắn  giữa đống thi thể, lẩm bẩm như kẻ mất trí:
“Thu Nương… đợi trẫm nhé.
Đợi trẫm đại pháp viên mãn, sẽ gọi hồn, dựng   xác cho nàng.
Chúng  sẽ  bao giờ rời xa nữa.”
 
Nghe xong,  chỉ thấy buồn nôn.
 
Lập tức triệu hồi mệnh kiếm mệnh, giải trừ thuật ẩn , một kiếm xuyên thẳng qua n.g.ự.c .
 
17.
"Là ngươi ?"
Tạ Mẫn Hoài sửng sốt một thoáng,  đó vung tay đánh  bay .
Hiện tại   hợp thể với Ma Tôn, nhưng một chưởng       thương.
 
Phân  của sư  cảm nhận  nguy hiểm, lập tức hiện  chắn   .
Chỉ là, chiếc khăn che mặt  chưởng của Tạ Mẫn Hoài hất bay.
 
"Lăng Thu!"
Tạ Mẫn Hoài  rõ mặt , kinh ngạc đến thu tay .
 
Thế nhưng phân  của sư    chiêu, chữ “Trảm”  thốt , pháp lực lập tức đánh tới.
Tạ Mẫn Hoài  kịp phòng , trúng đòn nghiêm trọng.
 
"Nàng... nàng  chính là  của Huyền Linh Tông!"
Hắn lau vết m.á.u ở khóe môi, nở nụ :
"A Thu, nàng còn sống, thật  quá..."
 
Phân  của sư  thấy  mắt   nguy hiểm, lặng lẽ  bên cạnh .
Có sư  ở đây,  luôn cảm thấy  yên tâm.
 
📜 Bản dịch nhà Hồ Vân, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Hồ Vân Truyện" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
"Tạ Mẫn Hoài, ngươi là đế vương, vốn nên lấy phúc lợi bách tính  đầu.
Vậy mà  kết bè với yêu ma, tàn sát  vô tội!
Thật khiến   ghê tởm"
 
"Không  ." - Tạ Mẫn Hoài phản bác.
"Chỉ  yêu ma đồng ý giúp trẫm tìm  nàng!
Thu nương, trẫm thấy những chữ nàng khắc , trẫm   kẻ lừa gạt.
Tô Cẩm Thư dựa  Tô gia,   văn thần hậu thuẫn, mới  thể giúp  giữ vững ngôi vị."
 
Hắn kích động, vẫn   tiếp.
    còn  .
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/lang-thu-do-kiep/chuong-8.html.]
Tô Cẩm Thư   — chuyện đó     thể thương lượng với .
Huống chi, nếu quan điểm, chí hướng, lý tưởng  giống  thì  thể bàn chuyện chung  hợp tác lâu dài.
 
Giữa  và Tạ Mẫn Hoài, vốn  là hai con đường trái ngược, sớm muộn gì cũng chia rẽ.
 
"Giả bộ si tình cái gì, chẳng qua là đang kiếm cớ cho sự ngu xuẩn của ngươi!
Chẳng qua là vì ham  sức mạnh, mới bịa  cái cớ đáng thương  thôi!"
 
Ta  siết chặt chuôi kiếm, đ.â.m thẳng  chỗ hiểm.
 
Trong đôi mắt của Tạ Mẫn Hoài, ánh đỏ  bùng lên dữ dội.
Giọng  cũng trở nên khàn khàn, chói tai như lúc :
 
" là chán sống !" — là Ma Tôn  mặt.
 
Ta phối hợp cùng phân  của sư ,  mà chỉ đánh ngang cơ với  trong trạng thái trọng thương.
 
"Ha, sư  ngươi    trọng thương,  mà vẫn  thu hồi phân   .
Thú vị thật đấy!"
 
Ma Tôn khoác lên lớp da của Tạ Mẫn Hoài,  lạnh thấu xương.
Nói xong,  liền thi triển pháp thuật bỏ chạy, chỉ để  một câu:
 
"Đại họa sắp tới , liệu mà giữ  cho !"
 
Ta  đuổi kịp.
Chỉ  thể  yên trong mật thất,  bãi t.h.i t.h.ể ngổn ngang mà tâm trạng rối bời.
 
Phân  của sư  bước đến,  xuống khẽ xoa đầu  như đang an ủi.
Sau đó, trở về thần thức.
 
Ta còn  kịp lo cho tình trạng của sư , bức tường trong mật thất bỗng phát  tiếng "cộc, cộc, cộc" liên hồi.
 
Lần theo âm thanh tìm đến, bên trong mật thất   một cơ quan ẩn.
Mở ,  càng thêm sửng sốt.
 
Một nữ nhân   đẫm máu, tóc tai rũ rượi, tứ chi  xích sắt khóa chặt.
Khi  tìm thấy nàng , nàng đang  ngừng lấy đầu đập  tường.
 
"Cộc...  sai ... cộc...  sai ..."
 
Nghi hoặc,  dùng kiếm gạt tóc nàng  — khuôn mặt của Tô Cẩm Thư lộ  rõ mồn một.
 
Ánh mắt đờ đẫn, nước dãi trào  khoé miệng.
Không cần nghĩ cũng , bộ dạng chẳng   cũng chẳng  quỷ , ắt là kiệt tác của Tạ Mẫn Hoài.
 
Tô Cẩm Thư hai mắt vô hồn,  phát hiện  , lập tức quỳ sụp xuống dập đầu.
 
"Ta sai ! Ta sai !"
 
Tạ Mẫn Hoài chính là loại  như thế, khi ngươi hết giá trị,  sẽ đối đãi như phế vật.
 
Ta đối với Tô Cẩm Thư,  hẳn là hận, nhưng cũng chẳng  lấy nửa phần cảm tình.
 
Nếu  thực sự chỉ là một phàm nhân bình thường, chỉ e  c.h.ế.t trong tay nàng    trăm .
 
Ta giúp Tô Cẩm Thư cởi xiềng xích.
Sống  c.h.ế.t tuỳ  mệnh nàng .