Nghĩ chuyện xảy hôm nay, Dương Chấn Vinh vẫn thấy sống lưng lạnh toát. Người duy nhất của cõi đời , bé Đa Đa của , kẹt cứng trong nước thể động đậy, suýt chút nữa là qua khỏi.
Nếu Phó Vãn…
Dương Chấn Vinh rùng , sợ đến mức dám nghĩ tiếp.
Dương Chấn Vinh là một đàn ông vô cùng chân chất. Anh cúi rạp , dùng vầng trán màu đồng rắn rỏi của dập mạnh xuống đất, lạy Phó Vãn đủ ba cái. Nền gạch men lập tức vang lên những tiếng “cốp, cốp” nặng nề.
Phó Vãn yên tại chỗ, né tránh, nhận trọn mấy cái lạy của Dương Chấn Vinh.
Cô : “Nhân quả tuần thôi. nhận ân tình của thì trả cho , hóa giải cho một kiếp nạn.”
Dương Chấn Vinh chút mơ hồ ngẩng đầu Phó Vãn. Cô ăn mặc tùy ý nhưng toát một khí chất thoát tục, dường như hiểu hết ý nghĩa trong lời của cô.
Dương Chấn Vinh ngẫm nghĩ một lúc, như sực nhớ điều gì, kinh ngạc cao giọng: “Cô Phó, cô trả ơn … ý cô là chuyện mua giúp cô chiếc xe bán đồ ăn vặt ?”
Phó Vãn khẽ mỉm , phủ nhận.
Khi đó cô mới xuyên trở về, hai nghìn tệ quỹ mua sắm mà hệ thống mỹ thực cung cấp cô dùng hết sạch. Muốn mở một quán ăn vặt, cô chỉ đành nhờ đến sự giúp đỡ từ bên ngoài.
Và Dương Chấn Vinh chính là mà cô lựa chọn.
Đầu óc Dương Chấn Vinh ong ong. Lúc mới vỡ lẽ tại khi đó Phó Vãn đưa một yêu cầu phần vô lý như , nhờ giúp cô tìm một chiếc xe đẩy bán đồ ăn.
Dương Chấn Vinh lập tức hối hận vô cùng, khuôn mặt màu đồng của đỏ bừng lên.
Hôm đó Phó Vãn chủ động nhờ tìm giúp một chiếc xe, quả thực đồng ý và , nhưng đó là chiếc xe cũ mua của bà Vương, tổng cộng chỉ tốn 500 tệ mà thôi.
Con gái giờ đây vẫn còn chạy nhảy tung tăng, vẫn thể ăn từng miếng sủi cảo thịt thơm ngon, vẫn thể ngọt ngào gọi một tiếng “ba”, tất cả đều là nhờ Phó Vãn.
Vậy mà chỉ chuẩn cho một chiếc xe cũ kỹ.
Lẽ mua một chiếc xe bán hàng mới tinh tươm tặng cho cô mới !
Cho dù là xe mới thì cũng chỉ bốn, năm nghìn tệ, chẳng lẽ mạng sống của Đa Đa nhà đáng giá bằng bốn, năm nghìn tệ cỏn con đó ?
Mặt Dương Chấn Vinh nóng ran, lấy tay chùi quần, : “Cô Phó, thật sự là vì lý do . Hay là để đổi cho cô một chiếc xe bán hàng khác nhé? Anh Hoàng bạn ở chợ mối lấy xe bán đồ ăn vặt đấy, đổi cho cô cái một vạn tệ, hoặc là đưa cô tự chọn một chiếc thật xịn?”
“À đúng , tiền thuê nhà cô cũng đừng trả nữa, ở bao lâu thì ở.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/lao-dai-huyen-hoc-bi-gan-voi-he-thong-am-thuc/chuong-101.html.]
“Ân tình chỉ tính riêng chuyện mua giúp chiếc xe, còn tiền thuê nhà vẫn sẽ trả đầy đủ,” Phó Vãn thêm, “Đổi xe thì cần , dù cũng đầu bếp.”
Hệ thống Mỹ thực: “...”
“Đã từng dẫn dắt bao nhiêu ký chủ, chỉ ký chủ của thế giới là thảm nhất.”
Dương Chấn Vinh vô cùng áy náy, vội đỡ: “ , chỉ cần đồ ăn ngon thì xe đơn sơ một chút cũng .”
Dương Chấn Vinh chút luống cuống, chỉ lạy mấy cái, tặng nửa con heo thì thấy vẫn đủ, nhưng miễn tiền nhà thì Phó Vãn cần, đưa chút tiền mặt thì ?
Phó Vãn trong nhà, với Đoàn Đoàn đang hâm nóng và bưng cơm chiên : “Ra đỡ chú Dương dậy con.”
Đoàn Đoàn “” một tiếng, ngoan ngoãn tiến lên định đỡ Dương Chấn Vinh.
Dương Chấn Vinh cần một đứa trẻ đỡ , tự dậy vác luôn nửa tảng thịt heo nhà.
Đoàn Đoàn nửa con heo mà hình: “Chú Dương, con heo ...”
Dương Chấn Vinh áy náy : “Đây là hàng chú lấy từ lò mổ sáng nay. Sáng giờ mải tìm Đa Đa nên bán , chú mang qua cho hai con luôn. Yên tâm, tươi rói nhé.”
Căn hộ hai phòng mà con Phó Vãn thuê lớn lắm, Dương Chấn Vinh sợ nửa con heo chiếm chỗ, sợ trời hè nóng nực để lâu sẽ hỏng. Anh dứt khoát vác nó gian bếp nhỏ với Phó Vãn: “Cô Phó, để giúp hai con xẻ hết thịt luôn.”
Nhìn bộ dụng cụ trong bếp, Dương Chấn Vinh : “Thế nhé, hai con cứ ăn cơm , về nhà lấy hai con d.a.o phay qua đây.”
Không đợi Phó Vãn trả lời, Dương Chấn Vinh vội vã cửa.
Lúc , trong tay cầm hai con d.a.o phay to bản chuyên dùng để xẻ thịt heo, bên cạnh còn một cô bé ngoan ngoãn theo, chính là Đa Đa.
Vì thể sẽ ở nhà Phó Vãn lâu, dù chỉ cách vài mét cùng một tầng lầu, Dương Chấn Vinh cũng dám để Đa Đa rời khỏi tầm mắt nên dẫn cô bé theo luôn.
Thấy Đa Đa bước , Đoàn Đoàn thoáng chột , vội dậy đóng chặt cánh cửa phòng ngủ sắp mở , cho Thu Thu chạy ngoài.
Đa Đa mắt trông mong đĩa cơm chiên thịt băm của Đoàn Đoàn, hỏi: “Đoàn Đoàn, cơm chiên của ngon ?”
Đoàn Đoàn ăn miếng cơm chiên nguội và mất vị ngon ban đầu, sang đang thản nhiên đối diện, đáp: “Tớ thấy ngon lắm, nhưng xin Đa Đa nhé, đây là bữa cơm đầu tiên nấu cho tớ, tớ ăn hết. Cậu ăn sủi cảo thịt ? Sủi cảo chú Dương thơm lắm.”
Đa Đa nghiêng đầu suy nghĩ một lúc cũng giận Đoàn Đoàn. Vì cô bé nghĩ đến con thỏ bông màu hồng mà tặng vẫn còn ở nhà, cô bé cũng nỡ chia sẻ cho bạn khác chơi.