Nghe , một vài quỷ nhi lập tức nắm chặt viên Hồn Châu trong tay  nhanh chóng rời khỏi công viên. Giờ đây, chúng   thể  ngoài. Đây là những linh hồn vẫn còn nhiều lưu luyến với dương thế, chúng thậm chí còn  uống ly nước nho , mà chỉ đơn thuần đến đây vui chơi một  cho thỏa.
Còn những quỷ nhi như Tư Tư thì vẫn ngoan ngoãn  yên tại chỗ chờ đợi. Đây là những linh hồn  tự nguyện uống nước nho  từ nước Minh Hải,  cổ tay chúng đều  một chiếc vòng màu đỏ - tấm vé thông hành đến âm tào địa phủ. Chúng  sẵn sàng để  đầu thai.
Đoàn Đoàn  đám âm hồn đông nghịt  mặt, lo lắng ngẩng đầu hỏi : “Mẹ ơi,  nhiều bạn nhỏ như , chú tài xế  chở đến cõi Âm bao lâu mới xong ạ? Chắc    về về mấy chục chuyến mất?”
Phó Vãn nhướng mày: “Quỷ sai ăn lương của địa phủ, cớ gì chúng     việc cho họ?”
Lần  vụ sáu oan hồn thai nhi nhà họ Triệu là trường hợp đặc biệt, hơn nữa cô cũng cần nước Minh Hải nên mới để Đoàn Đoàn đưa  một chuyến.
Nhiều âm hồn thế , cô  rảnh mà đưa tiễn.
Phó Vãn khẽ dậm chân một cái. Một luồng linh lực dồi dào lấy cô  trung tâm, lan tỏa  bốn phương tám hướng.
Trong thoáng chốc, gió âm bỗng nổi lên cuồn cuộn, còn mạnh hơn lúc nãy gấp bội. Từng luồng âm khí đặc quánh từ sâu trong lòng đất bốc lên trời,  hai bóng ảnh âm u, một đen một trắng, hiện  giữa màn đêm. Tay họ cầm xiềng xích và cờ dẫn hồn.
“Ngươi  chết, theo chúng  về… Sao  đông thế ?”
Hai vị Vô Thường vốn luôn lạnh lùng là thế, mà giờ cũng   hình khi  thấy cả một đàn quỷ nhi, đủ cả trai lẫn gái. Câu hồn bao nhiêu năm,  lẽ chỉ thời chiến loạn trăm năm  họ mới  chứng kiến cảnh tượng . Thời buổi   trẻ  thích đẻ, ý thức phòng tránh thai  cao, lấy   lắm quỷ nhi như ? Hơn nữa,  đứa nào cũng  sẵn vé thông hành thế ? Chẳng   uống nước Minh Hải  mới  vé ?
Phó Vãn lạnh nhạt  lệnh: “Sắp xếp một chiếc thuyền lớn đến đón .”
Ánh mắt sâu hun hút tựa hố đen của hai vị Vô Thường đồng loạt hướng về phía Phó Vãn, nhưng sắc mặt cô vẫn  hề  đổi.
Những  khác, kể cả một thiên tài Huyền Môn như Tạ Khiêm, cũng vội vàng cúi đầu,  dám  thẳng.
“Ngươi     cõi Âm bổ nhiệm.” giọng một vị Vô Thường vang lên,   câu hỏi mà là một lời khẳng định.
Phó Vãn đáp: “Ừ.”
Hai vị Vô Thường  chút  hiểu. Nữ tu sĩ Huyền Môn     của họ,  mà  nhận  tín hiệu họ  lập tức  mặt,  nên báo  chuyện  cho Minh Quân một tiếng ?
Phó Vãn  tiếp: “Quỷ Vực tạm thời của  sẽ duy trì đến bình minh. Hai vị mau chóng đưa các âm hồn về cõi Âm .”
“Hai vị quỷ sai đưa mắt  ,  cũng học theo con  mà thở dài một .
Haiz,  việc thôi.
Chẳng  với nhiều âm hồn thế , một con thuyền liệu  chở hết .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/lao-dai-huyen-hoc-bi-gan-voi-he-thong-am-thuc/chuong-132.html.]
Lũ quỷ nhỏ  ngoan ngoãn hơn lúc nãy nhiều, đứa nào đứa nấy ngay ngắn xếp thành hàng.
Vương Phong thấy bảy “sợi dưa hấu” của  cũng ở trong đó,  điều chúng đang  ở tít cuối hàng.
Anh  sang hỏi Phó Vãn: “Bếp trưởng Phó,   cô  âm hồn  báo thù xong mới  ? Bố của Tư Tư thì  ạ?”
Vương Phong vốn nghĩ Tư Tư sẽ  tìm  cha ruột  gây sự, nhưng cô bé    .
Phó Vãn thản nhiên đáp: “Người với  vốn  giống , lựa chọn cũng sẽ khác . Âm hồn cũng thế thôi.”
Phùng Kiện  chuyện cô bé    tâm thần nhốt trong phòng ngủ cho đến c.h.ế.t đói, liền  ngay: “Hành vi buôn bán tro cốt   dấu hiệu của tội danh xâm phạm thi thể, bên cảnh sát chúng  sẽ tiến hành triệu tập  cha .”
Vương Phong  mấy “sợi dưa hấu”, đôi mắt chúng nó to tròn, long lanh ngấn nước  , dường như  điều gì  .
Anh  chút  nỡ,  với Phó Vãn: “Bếp trưởng Phó,    với chúng nó thêm vài câu.”
Phó Vãn gật đầu, vỗ nhẹ lên vai Đoàn Đoàn.
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
Đoàn Đoàn nắm tay Vương Phong  đến cuối hàng của đám quỷ nhỏ. Vẻ mặt Vương Phong vô cùng phức tạp khi  chúng,  dặn dò: “Các con cứ yên tâm mà  đầu thai nhé,  sẽ  quên các con .”
“Ngạn Khánh,   đừng nghịch ngợm  thám hiểm như  nữa nhé.”
“Đậu Đậu, kiếp  con nhất định  trở thành một đứa trẻ khỏe mạnh.”
“Viện Viện, ngoài lời của cha ruột  , đừng bao giờ tin lời của bất kỳ  đàn ông nào khác.”
“Cửu Cửu, đừng vì sợ ở nhà một  mà tự ý chạy  ngoài.”
...
“Tư Tư,     cho kỹ, tìm một đôi bố  thật  nhé.”
Tư Tư bỗng bật : “Bố Vương ơi,   con  tìm bố cơ.”
Cô bé  liền một : “Thiếu chút nữa là con quên mất, bố Vương vẫn còn là FA mà.”
Vương Phong: *Lại xát muối  tim  nữa !*