Phó Vãn: “...”
Còn  thể như  nữa ?
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
Bạch Vô Thường thăm dò: “Đại nhân, nếu ngài bận thì cứ về ,  là ở đây đợi một lát ạ?”
Phó Vãn ung dung  xuống chiếc ghế dài, nhắm mắt dưỡng thần.
Thái độ  quá rõ ràng.
Lòng cô ngổn ngang trăm mối. Cha   ứng tuyển, lẽ nào họ   đầu thai ư?
“Đại nhân, dùng chút quả Âm Giới  ạ?” Đang mải suy nghĩ, bên tai cô  vang lên giọng  đặc trưng của âm phủ, một quỷ sai đầu trâu đang bưng một cái khay hình đầu lâu đựng đầy hoa quả tiến  gần.
Phó Vãn  hai quả lạ  đĩa, nhướng mày: “Đây là...?”
Âm phủ tuyệt đối   nơi hiếu khách gì cho cam.
“Minh Quân sai  mang đến cho đại nhân giải khát ạ.”
Phó Vãn cầm một quả lên ngắm nghía. Đây là thứ quả kết từ cây đại thụ ở trung tâm biển Minh Hải, chỉ  nhân viên công tác  âm phủ mới  cơ hội  ăn  đại hội khen thưởng cuối năm tổ chức một trăm năm một .
Một quả Âm Giới  thể tăng thêm trăm năm quỷ lực, đúng là của .
Phó Vãn ngắm một lúc  dứt khoát cất cả hai quả .
“Tuyệt! Quá tuyệt vời!”
Phó Vãn  thấy tiếng trầm trồ khen ngợi từ trong phòng vọng ,  đó liền thấy mấy quỷ sai đang giành  một miếng quẩy chiên giòn.
Không lâu , cô  thấy ông Phó Đại Thành và bà Lưu Mỹ Linh mặt mày hớn hở bước .
Hai  thoáng sững sờ khi  thấy Phó Vãn  vội vã bước tới.
“Vãn Vãn,  con  ở đây?”
Phó Vãn đáp: “...Con đến tiễn ba  đoạn đường cuối cùng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/lao-dai-huyen-hoc-bi-gan-voi-he-thong-am-thuc/chuong-186.html.]
Trước đây trong bữa cơm, Phó Vãn từng  sơ qua rằng cô  xuyên  đến Huyền Môn, theo sư phụ học chút huyền thuật đơn giản, nhưng hai vợ chồng chẳng thể nào ngờ con gái    bản lĩnh   âm phủ như chốn  .
Ông Phó Đại Thành liếc  sắc mặt của đám quỷ sai xung quanh, thấy họ  hề trách tội Phó Vãn tự tiện xông  thì mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng  mơ hồ cảm thấy con gái   lẽ  chỉ đơn giản là “học chút huyền thuật”.
Ông Phó Đại Thành mặt mày rạng rỡ : “Vãn Vãn,  cần tiễn ! Ba trúng tuyển ! Ba   mấy cái quẩy chiên, mấy vị quỷ sai  suýt nữa thì đánh  vì nó đấy.”
Phó Vãn  đầu  ,   gì.
Đã đánh   còn gì.
Cô giơ ngón tay cái lên với ông: “Ba lợi hại thật.”
Tay nghề nấu nướng của ông Phó Đại Thành quả thực   dạng . Ngày xưa ông chuyên  nấu cỗ ở quê,   nắm bắt cơ hội lên thành phố Ninh Thành phát triển, chỉ dựa  tài nghệ nấu nướng mà gầy dựng nên nhà hàng Phúc Mãn Lâu, thậm chí còn đưa cả nhà họ Phó chen chân  giới thượng lưu hạng chót của thành phố.  là một đầu bếp  bản lĩnh thực sự.
Nếu  thì hệ thống ẩm thực   tự tin  thể đào tạo cô thành một đầu bếp tài ba như   chứ?
Ông Phó Đại Thành tiếp lời: “Minh Quân bảo ba tạm thời rèn luyện  trướng Mạnh Bà, bảo ba nghĩ cách   để những linh hồn sắp đầu thai cam tâm tình nguyện uống cạn chén canh Mạnh Bà.”
Canh Mạnh Bà  vị  khó uống, dẫn đến việc hiện nay  ít linh hồn  uống hết  vội  đầu thai, thế nên mới  những đứa trẻ khi còn nhỏ vẫn mang máng ký ức mơ hồ của kiếp .
Nói đến đây, ông Phó Đại Thành bất giác xoa cằm trầm tư. Uống canh Mạnh Bà là để linh hồn quên  kiếp  mà an tâm đầu thai,  cách khác, đây chỉ là một hình thức. Kể cả  đổi thành món ăn khác, miễn là công thức đạt chuẩn,  lẽ sẽ khiến các linh hồn dễ dàng chấp nhận hơn.
Đứng bên cạnh, bà Lưu Mỹ Linh vén tóc mai   tai cho Phó Vãn, mỉm  : “Mẹ cũng trúng tuyển . Minh Quân bảo  đến phòng tài chính,  là tiền âm phủ lạm phát ghê quá, gần đây đang định phát hành loại tiền mới.”
Phó Vãn im lặng. Mẹ cô lúc sinh thời cũng  kế toán ở nhà hàng Phúc Mãn Lâu, hai vợ chồng mỗi  một sở trường  cùng  vực dậy cả nhà hàng.
Đây đúng là   việc đúng chuyên môn .
Vẻ mặt Phó Vãn  chút phức tạp,  nhịn  hỏi: “Ba ...    đầu thai ạ?”
Ông Phó Đại Thành đáp: “Sáng  chiều về, bao ăn bao ở, qua thời gian thử việc là   biên chế chính thức, còn  thể nhận  lệnh bài   giữa nhân gian và âm phủ, ngày lễ ngày Tết đều  thể tự do  . Đây chính là công việc  định ở âm phủ, đầu thai  gì nữa?”
Phó Vãn cụp mắt xuống, cô hiểu lý do họ    đầu thai.
Cô  về phía Hắc Bạch Vô Thường, hỏi: “Âm phủ của các vị bây giờ  nhân văn thế cơ ?”
Hắc Bạch Vô Thường đáp: “...Cũng tạm, cũng tạm thôi ạ.”
Cha    công việc  định  âm phủ, mà cô  là  tu luyện, nên dù cách biệt âm dương cũng   khác biệt quá lớn, chẳng khác nào   ăn xa cả.