Phó Vãn gật đầu, cũng lấy điện thoại mở mã QR.
Triệu Dương nhanh chóng quét mã kết bạn, và Phó Vãn cũng đồng ý ngay lập tức.
Triệu Dương vẫn chút yên tâm hai con, bèn hỏi: “Cô chủ Phó, muộn thế , hai con khi nào thì dọn hàng ? Hay để đưa hai con về nhé?”
Phó Vãn lắc đầu: “Không cần ạ.”
Thấy Phó Vãn kiên quyết, Triệu Dương đành cất điện thoại túi, vẫy tay : “Vậy thôi, hẹn gặp cô chủ Phó và bé Đoàn Đoàn hôm lễ nhé.”
“Chúc ngủ ngon.”
Tiết Định Khôn phần hụt hẫng bạn lên xe rời , lập tức sang Đoàn Đoàn, cố nặn một giọng điệu dẹo dẹo: “Bạn nhỏ Đoàn Đoàn ơi.”
Có lẽ giọng điệu đó thành công cho lắm, phần quỷ dị khó tả.
“Mẹ ơi, Đoàn Đoàn về nhà, con... con mệt .” Đoàn Đoàn sốt ruột giục.
Phó Vãn cúi xuống con trai, nhóc gấp đến độ mặt đỏ bừng, tay nhỏ nắm chặt lấy vạt áo cô. Cô dịu dàng dỗ dành: “Được , chúng về nhà thôi.”
Đồ đạc của họ nhiều, tất cả đều xếp gọn trong chiếc xe đẩy nhỏ.
Khi dọn dẹp xong xuôi, Đoàn Đoàn đột nhiên để ý thấy mới úp thêm một bát mì tôm.
Phó Vãn đặt bát mì đó gốc hòe già, khẽ : “Cứ để đây , về nhà thôi con.”
Đoàn Đoàn cảm thấy áy náy. Mì tôm cũng tốn tiền mua, hình như bé lãng phí tiền của .
“Mẹ ơi, là mang bát mì về nhà ăn ạ.” Đoàn Đoàn đề nghị.
Phó Vãn vẫn ăn tối, nên nếu mang về thì chỉ Đoàn Đoàn ăn. cô con trai : “Không , mì ngâm lâu quá sẽ ngon nữa.”
Phó Vãn đẩy chiếc xe nhỏ về phía khu chung cư, Đoàn Đoàn cũng dùng hai cánh tay bé xíu, căng phồng lên, phụ đẩy xe. Dưới ánh đèn đường, hai bóng một lớn một nhỏ đổ dài mặt đất.
Tiết Định Khôn chút thất vọng. Hắn quanh quẩn gốc hòe gần hai tháng trời, cuối cùng mới một bé Đoàn Đoàn thấy , mà giờ bé cũng mất .
Thơm quá...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/lao-dai-huyen-hoc-bi-gan-voi-he-thong-am-thuc/chuong-19.html.]
Tiết Định Khôn khịt khịt mũi, mắt dán chặt bát mì tôm.
Hắn thể ăn đồ của thường. Trước đây, qua đường hóng mát gốc cây, uống sữa hết liền tiện tay đặt ở đó. Hắn thử uống nhưng tài nào uống .
Trên chiếc bát sứ màu đỏ sẫm đặt một đôi đũa, trông như thể cố tình để .
Tiết Định Khôn thử cầm đũa lên, gắp một miếng mì đưa miệng. Hương thơm quen thuộc của món mì dưa chua Khang Sư Phụ lập tức tràn ngập khoang miệng. Mắt Tiết Định Khôn bỗng sáng rực lên!
“Má ơi! Mình ăn !”
Tiết Định Khôn ngoảnh đầu hai bóng con gần khuất, bát mì nóng hổi trong chiếc bát sứ đỏ thẫm. Hắn rút một kết luận.
“Lẽ nào... cái bát là pháp khí?”
“Mẹ ơi, con mệt .” Đoàn Đoàn đẩy chiếc xe mãi nhúc nhích, bé chán nản buông thõng hai tay.
Phó Vãn một tay đẩy chiếc xe nhỏ, dịu dàng : “Không con.”
Đoàn Đoàn Phó Vãn với ánh mắt mong chờ: “Con sẽ lớn thật nhanh để giúp đẩy xe.”
Phó Vãn ánh mắt non nớt kiên định của Đoàn Đoàn. Sự hồn nhiên và thẳng thắn của một đứa trẻ thể dễ dàng xóa tan cách xa lạ vô hình giữa hai .
Phó Vãn xoa đầu bé, khẽ “ừ” một tiếng.
Cậu nhóc như tiếp thêm sức mạnh, vui vẻ nhảy chân sáo con phố vắng, dõng dạc tuyên bố: “Con chỉ giúp đẩy xe , con còn bảo vệ để bắt nạt nữa!”
Phó Vãn hỏi: “Đoàn Đoàn, con xem nếu ăn quỵt ở quán thì ?”
Đoàn Đoàn nghiêng đầu, ngơ ngác hỏi : “Ăn quỵt là gì ạ?”
“Là ăn xong mà trả tiền đó con.”
Đoàn Đoàn nhanh nhảu đáp: “Nếu họ trả tiền thì... thì gọi bố họ đến trả ạ! Bắt bố họ dạy dỗ họ. Đó là hành vi của một em bé ngoan.”
Trong suy nghĩ non nớt của Đoàn Đoàn, mua đồ thì trả tiền là chuyện hiển nhiên, cái đầu nhỏ của bé tài nào hiểu nổi tại ăn mà trả tiền.
Phó Vãn mỉm đồng tình: “Ừ, nếu ai dám ăn quỵt, chúng sẽ gọi cha họ đến trả tiền.”
Nơi họ bán hàng cách khu chung cư xa, chỉ mất mười phút bộ là tới nơi.