Ngô Quân    cũng  thể tưởng tượng nổi, chỉ mới vài phút ,  còn là kẻ  chủ cuộc chơi  giường, hai cô vợ ma chỉ  thể  lóc van xin  buông tha. Vậy mà giờ đây,   trở thành món đồ chơi trong tay họ. À ,  cho chính xác thì  còn  xứng  đồ chơi của họ.
“Nghe  thứ   cắt , nếu kịp thời thì vẫn  thể nối   nhỉ?”
Chu Tử Huyên  ngay  mặt Ngô Quân, ném mớ thịt nát bầy nhầy m.á.u   bồn cầu. Dưới ánh mắt tuyệt vọng của , cô nhếch đôi môi đỏ thẫm  nhấn nút xả nước.
Tức thì, dòng nước xoáy đỏ ngầu trong bồn cầu cuốn phăng thứ đó  như một món đồ bỏ, tống thẳng nó xuống cống thoát nước.
“Aaaaaa!!”
Ngô Quân hét lên một tiếng đau đớn tột cùng, cơ thể mềm nhũn    ngất lịm.
Chu Tử Huyên  lạnh vài tiếng. Nếu   vì tương lai của chính , cô  g.i.ế.c , cô nhất định sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t !
Cơn phẫn nộ ngút trời  cũng đủ để biến cô thành một lệ quỷ.
Chu Tử Hàm kéo tay Chu Tử Huyên. Cả hai đều   ở  nhà máy gỗ  thêm một giây nào nữa, nơi đây khiến họ cảm thấy ghê tởm.
Hai bóng ma lướt qua cửa sổ  bay  ngoài. Ngay  khi họ rời , các công nhân  bắt đầu gõ cửa.
“Giám đốc Ngô,    ? Chúng    thấy tiếng la hét  lớn.”
Bên trong   bất kỳ tiếng trả lời nào, im phăng phắc.
 mùi m.á.u tanh nồng nặc từ trong phòng tỏa  khiến đám công nhân sởn gai ốc. Không dám chần chừ thêm nữa, họ lập tức báo cảnh sát.
Khi cảnh sát đến, họ phá cửa xông .
Toàn bộ phòng ngủ ngập trong máu. Trên sàn còn  vài chiếc răng dính thịt,  còn    nghiền nát thành bột. Mùi m.á.u tanh xộc lên khiến   buồn nôn.
Khi họ tiến  nhà vệ sinh, họ thấy Ngô Quân vẫn còn thở nhưng  bất tỉnh nhân sự  sàn, nửa   của  là một bãi m.á.u tươi đầm đìa, thịt da nát bét!
Tất cả những   mặt đều là đàn ông,  thấy cảnh tượng m.á.u me ở hạ bộ , ai cũng tự  là nơi nào   thương.
Giám đốc Ngô...   thiến!
Đây là  hoạn theo đúng nghĩa đen, khiến tất cả    mặt, kể cả cảnh sát, đều bất giác cảm thấy hạ bộ lạnh toát.
“Lạ nhỉ, giám đốc Ngô  giờ vẫn sống một , ai   cắt thứ đó của   chứ?” một công nhân kinh hãi .
Đám công nhân bất giác nhớ  tin đồn nhà máy  ma đang lan truyền điên đảo mấy ngày nay, tức thì một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/lao-dai-huyen-hoc-bi-gan-voi-he-thong-am-thuc/chuong-217.html.]
Cảnh sát  nhiều hơn họ một chút. Gần đây thành phố Ninh Thành vô cùng bất ,  xảy   nhiều sự kiện đặc biệt mà họ  thể tiết lộ cho  dân bình thường.
“Mau gọi xe cứu thương! À đúng , mau giúp tìm xem, tìm xem 'thứ đó' của   !” một viên cảnh sát giàu kinh nghiệm phá án  lệnh.
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
Chỉ cần tìm  thứ đó và đưa đến bệnh viện kịp thời thì vẫn  khả năng nối  . Tuy hiệu quả   chắc chắn sẽ giảm sút nhiều, nhưng ít   một cơ thể  chỉnh cũng là một sự an ủi về mặt tâm lý. Nếu  tìm thấy,   sẽ trở thành thái giám thời hiện đại của Trung Quốc.
Các cảnh sát lật tung cả căn nhà lên để tìm kiếm, nhưng cũng  phát hiện  thứ đó  cả.
Thế là xong, phen  dù  c.h.ế.t thì cũng thành thái giám thật .
Lúc  trời  gần sáng hẳn, những tia nắng ban mai yếu ớt xuyên qua tầng mây chiếu rọi xuống mặt đất.
Chu Tử Hàm và Chu Tử Huyên cảm thấy   vô cùng khó chịu. Ban ngày họ  thể hoạt động, mà  đó họ vẫn luôn quanh quẩn trong khu ký túc xá  phân cho Ngô Quân.
“Từ Ninh Thành về quê chúng  khá xa, bây giờ chắc chắn  về kịp,” Chu Tử Hàm suy nghĩ một lát  , “Chúng  về trường ! Đại học Công nghệ Ninh Thành tương đối gần.”
Di cốt của họ  lẽ    nhà mang về quê, đáng lẽ họ nên  về nơi chôn cất, nhưng bây giờ  còn kịp nữa .
Thế là hai chị em nhân lúc trời còn  sáng hẳn, vội vã  về trường học.
Dạo  đang là kỳ nghỉ hè nên trong trường   nhiều .
Hiệu trưởng cùng một  giáo viên và sinh viên  sớm đợi sẵn  tòa nhà hành chính. Vừa  Phó Vãn  nhắn tin  rằng cô  mua  ngọc bài linh khí và sẽ đến ngay để   thể mới cho giáo sư Quách Lộ Thanh.
Lúc đầu, giáo sư Quách Lộ Thanh còn cảm thấy   vấn đề gì, nhưng theo thời gian, ông cũng cảm thấy  thể hình nhân giấy    thoải mái cho lắm. Ngay cả khi che ô đen   bóng râm, ông vẫn thấy  khó chịu.
Dĩ nhiên, tình trạng  vẫn  hơn nhiều so với việc  uống thuốc suốt ngày như  .
Vì ,   đều đang trông chờ Phó Vãn mang ngọc bài linh khí đến  vì  tạm bợ dùng hình nhân giấy .
Ngay lúc đó, một thanh niên  gương mặt tuấn tú, chính khí ngời ngời bước tới. Cậu   đôi mắt thâm quầng và đeo một chiếc ba lô màu đen, lịch sự chào hỏi hiệu trưởng và  .
“Chào  ,   tiền bối Phó Vãn phái tới đây để   thể mới cho giáo sư Quách Lộ Thanh ạ.”
Vậy mà    là Phó Vãn!
Hiệu trưởng  khỏi hỏi: “Xin hỏi    là đồ  của đầu bếp Phó ?”
Tạ Khiêm lộ vẻ  ngập ngừng. Dựa  đạo thuật mà Phó Vãn  truyền cho thì nên coi cô là sư phụ, nhưng về tình về lý mà  thì   .