Mở cửa kinh doanh mà từ chối khách hàng ư?
Tài xế đảo mắt quanh, chú ý tới mấy chiếc siêu xe đang đỗ phía , sắc mặt thoáng chút sững sờ.
Mấy chiếc xe , chiếc rẻ nhất cũng hơn trăm vạn, trong đó một chiếc siêu xe màu xanh lam là phiên bản giới hạn, cả thành phố Ninh cũng chỉ vài mua nổi.
Người đàn ông đám nam thanh nữ tú đang hì hục tự pha mì gói quầy hàng, cảm thấy thật khó hiểu.
Hội nhà giàu bây giờ tranh ăn quán cóc vỉa hè ?
Anh đặt hai tay trở vô lăng, hừ lạnh một tiếng gằn giọng: “Đồ mắt chó coi thường khác!”
Cái quán vỉa hè rách nát gì thế , còn chỉ tiếp đãi giàu thôi ?
Hắn thèm!
Người đàn ông tức giận nhấn mạnh chân ga, lái xe vụt , chỉ để một làn khói xe mờ mịt.
Trong lúc tự pha mì cho , Triệu Côn Minh ngẩng đầu lên, kịp thấy góc nghiêng của tài xế nọ khi rời .
Triệu Côn Minh nhíu mày, trầm ngâm: “Người đó trông quen quen, hình như là… hình như là…”
Nhất thời nghĩ , bèn tặc lưỡi cho qua.
Đoàn Đoàn lo lắng hỏi: “Mẹ ơi, bán mì cho chú ạ?”
Phó Vãn liếc thùng đồ, đáp gọn lỏn: “Chỉ còn một gói.”
Đứng gốc hòe già, Vương Phong giật nảy , một suy đoán lóe lên trong đầu.
Chẳng lẽ… là để dành cho ?
Tối hôm đó bà chủ từ chối cho xuống ăn mì!
mà thật sự nổi tám vạn tám!
Đoàn Đoàn vẫn hiểu lắm, chẳng ai đến thì ăn ?
Cậu bé lo lắng, cứ cảm thấy bán hàng kiểu thì sẽ chẳng mấy khách. Mì gói của ngon, nhưng chú Triệu và thể tối nào cũng đến ăn . Phải khách hàng mới chứ.
Đoàn Đoàn từng cô giáo ở viện phúc lợi , Internet là một công cụ quảng bá . Các cô thường đăng video về viện phúc lợi lên mạng, giới thiệu những đứa trẻ đáng thương để nhận nhiều sự giúp đỡ hơn.
Cậu bé nghĩ rằng quán ăn của hai con cũng thể nhờ sức mạnh của Internet để nhiều đến hơn, như sẽ thêm nhiều khách hàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/lao-dai-huyen-hoc-bi-gan-voi-he-thong-am-thuc/chuong-76.html.]
Đoàn Đoàn ngẩng đầu Phó Vãn: “Mẹ ơi, cho con mượn điện thoại ạ?”
Phó Vãn hỏi lý do, đưa thẳng điện thoại cho Đoàn Đoàn, máy cài mật khẩu.
Cậu bé chụp vài tấm ảnh, dự định ngày mai sẽ học cách đăng chúng lên mạng.
Lý Mỹ Phượng thấy cảnh đó, liền lập tức lấy điện thoại của đặt mua một chiếc đồng hồ trẻ em và một bộ điện thoại di động.
Sáu , ai nấy đều xơi sạch hai bát mì, đến giọt nước dùng cuối cùng cũng chừa .
Trên chiếc bàn nhỏ la liệt bát đũa bẩn, chiếc bàn gỗ hẹp như sắp chịu nổi sức nặng.
Phó Vãn lên tiếng: “Bùa bình an tặng kèm thì hai ngày nữa sẽ đưa.”
Mọi lập tức phấn chấn hẳn lên. Hai ngày nữa cũng , miễn là lá bùa đó là !
“Đầu bếp Phó, chị cần những thứ như chu sa, giấy vàng ạ?” Triệu Côn Minh nhanh nhảu hỏi cả vợ chồng Tiết Quốc Thịnh.
Phó Vãn giải thích: “Bất kể là chu sa giấy vàng, chúng đều chỉ là vật dẫn linh lực.”
“Giấy màu, giấy Tuyên Thành, giấy vệ sinh, bút lông, bút bi, bút chì, thực đều dùng cả.”
Thứ quan trọng vĩnh viễn là công cụ, mà là linh lực chứa đựng trong những nét phù mà cô vẽ !
Cũng như học sinh dốt mới đổ tại bút mực.
Phó Vãn thêm một câu: “ chu sa tự nhiên thượng hạng và giấy vàng chất lượng đúng là giúp gia tăng hiệu quả đôi chút.”
Giống như bộ dụng cụ nấu ăn sơ cấp mà hệ thống mỹ thực cho, theo lời hệ thống, dù món ăn dở tệ đến , chỉ cần cho bộ nồi đó cũng thể trở nên ngon hơn.
Vạn vật đời, trăm sông đều đổ về một biển.
Đại khái là cùng một đạo lý.
Phó Vãn nhắc thì thôi, nhắc tới, hệ thống mỹ thực cảm thấy một trận đau lòng.”
“Cái chảo dùng để nấu mỹ vị đỉnh cao thế mà đựng nước âm phủ!
là một sự xúc phạm.
Nghe , Triệu Côn Minh liền : “Vậy để tìm một ít chu sa và bùa chú loại nhất đến đây nhé, cô Phó.”
Dù xin bùa bình an của cô Phó , chẳng còn dịp nữa .
Bọn họ ngại phiền phức, chỉ mong bùa bình an hiệu quả nhất thể.