Cây hòe tinh dù cũng vì sắc mà câu hồn Tiết Định Khôn suốt hai tháng trời, suýt chút nữa là hại c.h.ế.t . Bắt bà công miễn phí ở đây rửa bát là cho cơ hội chuộc .
Bà lão bĩu môi, vẻ cam lòng, giận dỗi ném mạnh miếng rửa bát chậu nước. thấy chẳng ai thèm để ý, bà hậm hực nhặt lên tiếp tục cọ rửa.
Ba phụ nữ mặt tại hiện trường đều lặng thinh.
Cả ba cộng còn õng ẹo bằng bà già .
Vương Phong đúng là mở mang tầm mắt. Đêm nay thật sự cho quá nhiều kiến thức mới.
Thời buổi , cây hòe cũng thành tinh ! Lại còn tự tìm một “phi công” trẻ nữa chứ.
Vương Phong sực nhớ , hai tháng ở đây hình như xảy một vụ tai nạn xe nghiêm trọng. Nạn nhân là một phú nhị đại hàng đầu, đó trở thành thực vật.
Chẳng lẽ đó chính là con trai của họ?
Thấy Phó Vãn bắt bà lão rửa bát, chiều sắp dọn hàng, lòng Vương Phong rối như tơ vò.
88.888 tệ một bát mì gói, thật sự ăn nổi, cũng chẳng tiền mà ăn.
Cái mạng quèn của liệu đáng giá tám vạn tám ?
Vương Phong nghĩ nghĩ , chắc là đáng giá đến thế.
“Anh bạn, quán sắp đóng cửa , bát mì gói cuối cùng giảm giá đặc biệt còn 518 tệ,” Phó Vãn khẽ mỉm . “Anh ăn ?”
Giọng của cô gái tựa như làn gió nhẹ trong đêm đông, khiến Vương Phong hình tại chỗ.
518 tệ một bát.
Vậy mà, vẫn là giá gốc của tối hôm .
Rõ ràng Phó Vãn đều thu mỗi 88.888 tệ, nhưng đến lượt thì vẫn chỉ là 518.
Phó Vãn thêm: “ tặng kèm bùa hộ mệnh nhé.”
Sợi dây thần kinh căng như chão suốt cả ngày của Vương Phong đứt phựt ngay khoảnh khắc . Sống mũi cay xè, nước mắt chực trào , điên cuồng đảo quanh trong hốc mắt.
Anh ôm mặt, nức nở : “ ăn, ăn!”
Phó Vãn sang Đoàn Đoàn, mỉm dịu dàng: “Lấy bát đây, nấu một bát mì nước lọc đãi khách quen nào.”
Hệ thống mỹ thực: “? Khách quen? “
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/lao-dai-huyen-hoc-bi-gan-voi-he-thong-am-thuc/chuong-79.html.]
Phó Vãn thản nhiên: “Ngươi xem là khách ? “
Người ghé nữa, tuy ăn , nhưng đây chẳng là đầu thì là gì?
Hệ thống mỹ thực: “…”
Đoàn Đoàn ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ, con lấy bát đũa cho chú ạ.”
“Bà cụ Hòe tinh đang rửa bát, còn tiện tay chỉ chỗ cho Đoàn Đoàn lấy bát đũa sạch từ tủ lên.
Chuyện thật chẳng liên quan gì đến bọn Triệu Dương, nhưng vốn tính hóng hớt, bèn dứt khoát xuống hóng chuyện cho vui.
Vương Phong ăn mì ăn liền bao nhiêu , đủ hương vị đều nếm qua cả , nhưng bát mì bò kho trong đêm hè khiến ấn tượng sâu sắc đến lạ.
Anh ăn nức nở kể chuyện tối qua. Kể đến đoạn cuối, gã đàn ông to con bật nức nở: “ gì thất đức , tại nó bám theo chứ?”
“Bọn họ boa cho tận 74 tệ mỗi ngày, yêu cầu.”
Nền tảng giao đồ ăn vốn chức năng , nhiều khách hàng sẽ boa thêm cho shipper.
Phía xa xa, nắp cống thoát nước, một đôi mắt đang Vương Phong chằm chằm.
“Bảy tư. Anh Vương, con mà cũng kiêng hả?” Triệu Dương hóng chuyện tặc lưỡi.
Có biển xe của mấy chiếc xe tang trông thế nào ?
Toàn là biển bắt đầu bằng 7 và kết thúc bằng 4!
Kể từ hôm qua, Triệu Dương liệt con 74 danh sách đen của .
Phó Vãn đáp gọn lỏn: “Bảy là chúng nó, tư là .”
Trong tiếng Hán, bốn đồng âm với chữ “tử”, nghĩ đến đây, sắc mặt Vương Phong càng thêm khó coi.
“ cứ 'quỷ đả tường' trong cầu thang, thế nào cũng ! Nếu nhờ chai nước khoáng bà chủ đưa, chắc chắn kẹt c.h.ế.t trong đó ,” Vương Phong nghĩ cảnh tượng kinh hồn đêm qua mà mồ hôi lạnh túa ròng ròng. Anh kể tiếp: “Con bé quỷ đó còn liên tục gọi .”
“Nó bảy con quỷ cùng xử lý ?”
Phó Vãn kịp trả lời thì chiếc điện thoại trong túi quần Vương Phong bỗng rung lên.
Nghe thấy âm báo quen thuộc, buông đũa, lấy điện thoại xem.
Sắc mặt Vương Phong lập tức tái nhợt, chiếc điện thoại “cạch” một tiếng, tuột khỏi lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi lạnh của rơi xuống đất.