Cậu bé còn Triệu Dương hướng dẫn đăng ký hai tài khoản Weibo và video ngắn với cùng một tên là “Quán ăn của Đoàn Đoàn và ”. Triệu Dương nghiễm nhiên trở thành hâm mộ đầu tiên của .
“Mẹ ơi, con chợ mua đồ ăn với Tiểu Dương ạ?” Đoàn Đoàn vẫn quên chuyện ăn cơm cùng , bé đồng hồ treo tường vội vàng hỏi.
“Được chứ.” Phó Vãn gật đầu, cầm điện thoại chuyển một nghìn tệ tài khoản WeChat mới đăng ký của Đoàn Đoàn.
Triệu Dương cảm thấy Phó Vãn khách sáo quá, chút tiền lẻ trả thì ?
dở dở , lẽ hiểu tại Đoàn Đoàn hạ vai vế của xuống để gọi là “” , giờ họ là em của !
Hai cửa giày, Triệu Dương xỏ giày xong thì Đoàn Đoàn đang cúi xuống buộc dây giày hỏi vọng trong: “Thu Thu, cùng ?”
Từ lúc đến nhà mới, Thu Thu chẳng thích ngoài. Trước ở cô nhi viện, cô bé lang thang khắp nơi, còn sở thích dọa viện trưởng ban ngày.
Thu Thu là một con quỷ lợi hại, cô bé sợ ánh nắng ban ngày như những con quỷ khác, chỉ cần giữa trưa nắng gắt thì vẫn thể xuất hiện trong thời gian ngắn.
Thu Thu ôm con thỏ bông màu hồng, vuốt ve đôi tai dài của nó lắc đầu: “Không, .”
Triệu Dương ngơ ngác.
Nhà đầu bếp Phó còn khác ?
Anh nhịn bèn hỏi: “Đầu bếp Phó, nhà chị con gái nữa ạ?”
Lần đến gõ cửa, bên trong cứ tiếng một bé gái hát bài đồng d.a.o “Thỏ con ngoan ngoãn”.
Phó Vãn cong môi: “Đoàn Đoàn là con một.”
Triệu Dương im lặng một lúc, rùng một cái dứt khoát dắt Đoàn Đoàn rời khỏi nhà, đến khu chợ gần đó.
Khu chợ cũng xa, chỉ cách bảy, tám trăm mét, hai đến mười phút tới nơi.
Sáng sớm là lúc khu chợ náo nhiệt nhất. Rất nhiều cô dì chú bác đến từ sớm để mua thực phẩm tươi ngon, tiếng ồn ào khắp nơi.
“Chú Vương, xem sườn sáng nay mới lấy từ lò mổ về , mua một ít về hầm canh uống ? Cháu đặc biệt để dành cho chú đấy.” Dương Chấn Vinh vỗ vỗ tảng thịt lợn lớn sạp, với đàn ông trung niên đang đẩy xe phía .
Chú Vương dừng sạp thịt của Dương Chấn Vinh, lật miếng sườn qua xem xét gật đầu: “Lấy cho chú ba cân sườn nhé, thằng cháu nhà chú thích canh hầm, chỉ khoái món sườn xào chua ngọt thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/lao-dai-huyen-hoc-bi-gan-voi-he-thong-am-thuc/chuong-91.html.]
Sạp thịt treo đủ các bộ phận của lợn, bên trái còn đặt nửa con lợn, những chiếc móng trắng ởn chìa cả ngoài quầy, mặt bàn loang lổ vết máu.
“Cậu Dương lấy cho mười cân mỡ lá, hôm nay mang về thắng mỡ lợn.” Một bà lão tới .
“Vâng ạ!” Dương Chấn Vinh vui vẻ đáp, lập tức cầm d.a.o thoăn thoắt cắt xuống mười cân mỡ lá.
Tuy vất vả, nhưng buôn bán đắt hàng thì thu nhập cũng tồi.
Nhiều Đóa buộc tóc đuôi ngựa cao, chiếc ghế đẩu bên cạnh xem sách vẽ, còn Dương Chấn Vinh thì cầm con d.a.o phay sắc lẹm chặt thịt cho khách.
Dương Chấn Vinh liếc thấy con gái xem xong sách vẽ, vẻ yên nữa liền : “Nhiều Đóa ngoan, đợi đến trưa bố bán hết thịt chúng về nhà nhé.”
“Miếng thịt ngon lắm, ba cố tình để dành băm nhân cho Nhiều Đóa đấy, tối nay ba bánh trôi nhân thịt cho con ăn nhé.
Nhiều Đóa thích món bánh trôi nhân thịt, cô bé liền : “Bánh trôi ngon tuyệt vời luôn ạ! Ba ơi, con chia cho Đoàn Đoàn ăn cùng ạ?”
“Tất nhiên là , miếng thịt ba chỉ lát nữa ba cũng mang sang cho cô Phó,” Dương Chấn Vinh trả lời con gái, mắt hướng về phía khách qua . “Chú Lý, lấy ít lòng già ạ? Lòng xử lý sạch sẽ , về đĩa lòng xào cháy cạnh thì ngon .”
Nhiều Đóa chán nản chống cằm, vui chút nào! Chán quá mất!
Ở nhà trẻ vẫn là vui nhất, bao nhiêu bạn bè và cô giáo chơi cùng, chứ ở chỗ của ba mùi thịt heo hôi rình.
Cô bé chán c.h.ế.t nên ngó xung quanh, bỗng nhiên thấy Đoàn Đoàn đang một trai cực kỳ trai dắt tay ở phía xa. Mắt cô bé sáng rực lên, vội vàng chạy ngoài.
“Ba ơi, Đoàn Đoàn đến , con tìm Đoàn Đoàn chơi đây.”
Dương Chấn Vinh cuống lên: “Nhiều Đóa, đừng chạy lung tung!”
Giọng ngọt ngào non nớt của Nhiều Đóa vọng từ trong đám đông: “Con mà ba, con chạy khỏi chợ ạ.”
Sáng sớm hơn tám giờ, khách quầy thịt ngày một đông. Dường như ai cũng thịt heo của Dương Chấn Vinh chất lượng , hơn nữa tính toán chi li, nên ai cũng thích mua thịt ở chỗ .
Một bà cụ chen lên phía , : “Trong cái chợ thì lạc , con bé lớn thế còn kè kè bên gì? Cho hai cái móng giò, nhớ thui lông cho kỹ đấy, thui cho sạch sẽ .”
Rất nhiều tiểu thương trong chợ cũng mang con theo, trẻ con tầm bảy tám tuổi trở xuống thì đầy , đúng là thấy đứa nào lạc bao giờ.
Nhiều Đóa tìm Đoàn Đoàn, nhưng đông quá, chỉ một cái chớp mắt thấy nữa.